Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 7: Phiền Phức Đến Cửa, Sát Nạn Đến Thân.


Tác giả: Thiên Bảo


Trong màn đêm u ám bao phủ, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, từng cái cây đung đưa, mặt đất run chuyển.


Một bóng đen trên vai có một mũi tên đâm xuyên, vai trái chảy máu, đang chạy loạng chà loạng choạng trong khu rừng âm u. Hắn vừa chạy, vừa quay đầu nhìn ra sau lưng, rồi ngó xung quanh, tiếp tục đổi hướng rồi chạy tiếp.


Sau lưng hắn, chỉ thấy có một bóng người, gầy ốm, vận hắc y, mặt che mạn, lưng vác cung, trên tay phải cầm một đoản kiếm đang chảy từng giọt huyết, hắn truy đuổi rất nhanh vẫn luôn theo sát bóng đen trước mặt.


Khi tên cao to trước mặt muốn tăng tốc độ bỏ xa hắc y nhân ốm gầy phía sau, chỉ thấy có một mũi tên bắn nhanh vào hắn. Khiến hắn không thể nào tăng tốc nhưng không biết vì sao hắn vẫn tránh được mũi tên.


Hiển nhiên là có sử dụng diệu kỹ.


Ánh mắt của hắn nhìn về phía hắc y nhân ốm gầy đầy vẻ giận dữ, nhưng hắn liền quay đầu tiếp tục chạy tiếp, chỉ là hiện giờ trong lòng hắn thầm than.


Khu rừng này quá quỷ dị, ta chạy loạn nãy giờ cũng chưa thấy lối ra, chuyện này là thế nào?


Không chỉ có mình hắn là như vậy, tên hắc y nhân phía sau cũng thầm mắng không thôi.


Khu rừng chết tiệt này, quá quỷ dị rồi, sức người có hạn, nếu cứ chạy loạn như thế ta không bắt được tên kia, rốt cuộc khu rừng này bị cái gì vậy?


Cuộc truy đuổi vẫn cứ tiếp tục, mà càng chạy, hai người càng khiếp sợ vì khu rừng này căn bản không hề có lối ra.





Mà một bên khác, dưới gốc cây già chết héo, có một người vận đồ trắng, dựa vào thân cây già, tay phải cầm một bầu rượu đưa lên miệng uống hùng hực.


Người này không ai khác chính là Thiên Khẩu, nhưng hiện tại hắn vừa uống vừa nhìn về một thanh niên khác phía đối diện hắn không xa.


Đó là một thanh niên vận tang bào, gương mặt tuấn mỹ, tay trái cầm phất trần che mặt, tay phải để sau lưng thể hiện ra bộ dáng cao thâm, người này cũng nhìn chăm chú vào Thiên Khẩu, dường như muốn xem thấu hắn.


Nhưng đáng tiếc là hắn nhìn mãi, cũng không có phát hiện điều gì đặc biệt, nhưng Thiên Khẩu thì khác, hắn nhíu mày chú ý nhịp thở của người nọ, thầm nghĩ.


Cách điều tức không giống người thường, lại là một diệu kỹ đặc biệt nào đó, xem ra là người “Diệu Môn”.



Trong sự trầm mặc kéo dài một lúc, Thiên Khẩu cất tiếng phá vỡ bầu không khí này.


– Không biết các hạ là người phương nào? Sao lại đêm khuya khoắt rảnh rỗi đến đây nhàm chán với ta?


Nghe vậy, thanh niên tang bào kia, cười híp mắt, thu lại phất trần để ra sau lưng, nhìn Thiên Khẩu nói.


– Tại hạ cũng rất hiếu kỳ các hạ là ai? Tại sao lại ở trong một khu rừng âm u như thế này?


– Ha ha.


Thiên Khẩu cười một chút, khiến thanh niên sắc mặt không khỏi đen lại, hắn nhìn thanh niên nói.


– Ngươi hiếu kỳ thì kệ ngươi, nhưng đây là địa bàn của ta, tại sao ta không thể ở?


Thiên Khẩu có vẻ mất kiên nhẫn với người này. Mà cũng phải đã hắn không muốn dính dáng nhiều với người diệu môn này nọ, nhưng không ngờ vẫn có kẻ tìm đến cửa, khiến hắn không khỏi thầm nghĩ.


Rõ ràng ta không tìm phiền phức, thế sao phiền phức lại tới cửa vậy? Chọc tức ta sao?


Thanh niên tanh bào nghe vậy chợt ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nhìn Thiên Khẩu lại nói.


– Các hạ nói đây là địa bàn của các hạ? Vậy không biết các hạ ở đây làm gì? Đây chỉ là một khu rừng chết, tại hạ không thấy có điểm gì đặc biệt khiến các hạ lưu tâm.


– Người thường không tâm để thấy, nhưng ta có tâm bói thấy, mà ngươi cò mù không? Không thấy cái biển này à.


Thiên Khầu nhìn thanh niên tang bào ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ như thế lại có mắt không tròng, hắn tức giận chỉ tay lên cái bảng phía sau lưng, tức giận nói.


Lúc này, thanh niên mới kịp nhìn về cái biển, chưa kịp đọc nội dung trong đó, trong lòng hắn đã khiếp sợ, vì nãy giờ hắn hoàn toàn không phát hiện cái biển này, hay nói cách khác là không để ý đến nó.


Hắn không biết là do khu rừng này ảnh hưởng, hay là do người trước mặt này giở trò, có thể khiến hắn “quên” đi một chi tiết quan trọng như thế trong tầm mắt, điều này thật đáng sợ nếu dùng nó vô giết người thì ai có thể cản, nghĩ như vậy hắn lại coi trong Thiên Khẩu thêm vài phần.


Theo hắn đây là một phần diệu kỹ của đối phương, hiển nhiên hắn cũng coi là Thiên Khẩu thuộc về một diệu môn nào đó, khả năng của diệu kỹ này thật không tầm thường, khiến hắn có chút yêu tài, đang suy nghĩ có nên mời vào tổ chức hay không.


Đến đây, hiển nhiên đám người này thuộc về một tổ chức nào đó, tổ chức này có thể chứa chấp người sở hữu diệu kỹ, đây là điều không thể xem thường.


Nhưng khi suy nghĩ đang hoạt động, hắn nhìn rõ cái biển không khỏi ngẩn ngơ, nhìn lại Thiên Khẩu.



Thiên Khẩu


bói một lần trả một ngân thạch.


Hắn cổ quái nhìn Thiên Khẩu hỏi.


– Ngươi là thầy bói?


Thiên Khẩu không nói gì chỉ gật đầu nhìn hắn.


Thấy vậy, thanh niên tang bào không khỏi thở dài, để một tay lên trán lắc đầu, nhìn lại Thiên Khẩu hỏi lại.


– Người xác thực là thầy bói?


– Ta xác thực là thầy bói, có vấn đề sao? Nếu ngươi đến đây xem bói, có thể, đưa tiền ta bói một quẻ rồi đi, làm gì phải ở đây làm màu.


Thiên Khẩu nhìn thanh niên tang bào tự biên tự diễn nảy giờ, trong lòng đã muốn chửi.


Ngươi đến đây có bói hay không, không bói thì thôi có thể về, đến đây giờ này phá giấc ngủ ta à.


Dù lòng nghĩ vậy, nhưng hắn biết tên này là đến thăm dò, hoặc là cản hắn tham gia sự tình của hai tên kia.


Tất cả, hắn đã nhìn thấu, chỉ là hắn không muốn để lộ thôi, vì lộ tất dính vào, điều này khiến hắn chán ghét.


Khi đã xác định Thiên Khẩu là một thầy bói bình thường không hơn không kém, thanh niên tang bào thở dài, quay lưng rời đi.


Thấy vậy, Thiên Khẩu không khỏi có chút tức giận, muốn bay lên đập tên này, nhưng hắn phải nhịn vì không muốn dính vào phiền phức.


Thanh niên tang bào quay lưng đi vài bước thầm nghĩ.


Không nghĩ đến, tên này lúc nãy theo sát đám người Yên muội, nhất thời ngay cả ta cũng không phát hiện, nếu không phải đại ca, nhị tỷ vừa kịp lúc đến phát hiện, thông báo một tiếng cho ta thăm dò thì ta cũng đã quên hắn, nhưng ai ngờ rằng, tên này lại là một thầy bói vô công rỗi nghề, vô tích sự, ây da, xem ra nhị tỷ, đại ca quá cẩn thận rồi.


Thấy thanh niên tang bào đã chịu đi, Thiên Khẩu không khỏi thở dài, uống thêm một chút rượu, nhưng lúc này hắn đột nhiên nhắm mắt lại, nhảy qua một bên tránh né.



Thiên Khẩu mở mắt ra nhìn, đứng dậy lùi lại vài bước.


Thanh niên tang bào cũng có cảm nhận quay lưng lại nhìn trên thân cây, rồi quay qua nhìn Thiên Khẩu cách đó không xa với vẻ kinh ngạc thầm nghĩ.


Tên này lại tránh được độc dao của nhị tỷ.


Chỉ thấy giờ khắc này trên thân cây, gắm vào một cây dao găm màu đen, trên lưỡi dao chảy ra từng dòng chất lỏng màu xanh thăm ăn mòn thân cây.


Thầy được cảnh tượng đó, Thiên Khẩu không sợ hãi, mà lại ngẩng đầu nhìn về một hướng khác không một bóng người trầm giọng nói.


– Các hạ là ai? Sao lại muốn giết ta?


Khoảng trống không người ở hướng bên kia, không phát ra một tiếng động, nhưng chỉ thấy một con dao lại xuất hiện phóng thẳng về phía Thiên Khẩu với tốc độ rất nhanh.


Nhìn thấy con dao độc phóng tới lần hai, hắn chưa kịp suy nghĩ định lùi về phía sau nhưng không kịp con dao phóng quá nhanh.


Ầm!


Chỉ thấy, hắn trượt chân té, tránh thoát một đòn trí mạng.


Thanh niên tang bào ở phía xa nhìn thấy, trợn mắt há mồm thẩm nói.


– Vậy cũng được.


Nhưng rất nhanh hắn lại cười gằn, thầm nghĩ.


Nhưng với lần thứ ba, ngươi sẽ không may mắn như thế, chắc chắn phải chết.


Ngừng lại, Thiên Khẩu ngồi dậy vẫn là nhìn về hướng không người kia, thở dài, từ trên người lấy ra mấy quẻ bói.


Đây đúng là dụng cụ xem bói chính thống, nhưng không biết vì sao, mấy lần trước hắn không lấy ra để bói, mà lần này lại lấy ra.


Thanh niên tang bào nhìn không khỏi nhíu mày, không biết tên này đang định làm cái gì.


Nhưng tình cảnh phía sau lại làm hắn khiếp sợ.


Chỉ thấy Thiên Khẩu quăng một xấp quẻ bói lên trời, lấy bầu rượu để trước ngực cùng lúc một con dao độc vô hình phóng tới đụng trúng ngay bầu rượu, lai kịp thời khắc Thiên Khẩu mượn lực ảo diệu ném bầu rượu lên trời có cắm con dao độc, làm chuyển hưởng dao độc.


Bầu rượu tan nát, lực dao quá mạnh, độc dao dính rượu lại dính lên quẻ bói, một hiện tượng bất ngờ xảy ra, quẻ bói bốc khói, mà hơn trăm quẻ cùng lúc bốc khói.


Đùng!



Một vụ nổ xảy ra, khói bay mịt mù bao phủ xung quanh.


Thanh niên tang bào ở xa không bị ảnh hưởng, nhưng khói thuốc vẫn khiến hắn choáng váng, đúng lúc này có một người nhảy ra kéo hắn lui về phía sau tránh độc khói.


Người này là ai không rõ, nhưng vẫn biết nàng là nữ, dù vận hắc y che kín, nhưng thân hình nóng bỏng, phong tình vẫn không thể giấu đi.


….


Ở một góc nào đó, trong khu rừng thanh niên tang bào lấy lại bừng tỉnh, khiếp sợ nhìn về người bên cạnh đang định nói gì đó, nhưng chỉ nghe được một âm thanh nữ tính nhẹ nhàng lại cô độc.


– Người này không tầm thường, có thể tránh thoát Tam Sát Độc Phi Dao của ta, lại còn có thể phục kích, nhanh quay về gọi đại ca nhanh chóng cứu viện.


– Nếu như hắn nói, đây là địa bàn của hắn vậy thì tứ đệ có khả năng gặp nguy hiểm.


– Nhanh lên mau báo cho đại ca.


Dứt lời nàng liền chạy đi, thanh niên tang bào thấy vậy, có chút lo lắng nói.


– Vậy còn tỷ thì sao?


– Ta có cách tự lo cho mình. Nhanh lên, thời gian rất gấp, ngũ đệ có khả năng nguy cơ đến tính mạng.


Phía xa vọng lại một thanh âm.


Thanh niên tang bào sắc mặt nghiêm nghị rời đi.


….


Ở một góc nào đó cách đó không xa, Thiên Khẩu ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, chỉ một lúc thôi hắn thở dài, ánh mắt trở lại bình thường, trầm giọng nói.


– Ta không làm gì các ngươi, chỉ muốn làm thầy bói bình thường, các ngươi ngược lại hay lắm, lại nổi sát tâm giết ta, nhất định phải bồi thường.


– Với lại nếu không phải lúc trước ta có cảm nhận, nhìn nguyệt trên cao xem một quẻ bói, đoán nạn tai ương nhanh chóng chuẩn bị, không thì bây giờ đã chết thảm, cứ đợi đi ta sẽ cho các ngươi thấy cảnh ác mộng nhất đời.


Nếu nói hắn không nổi ý giết lại, thì đó là nói dối, hắn đã nổi lên sát tâm, nhưng có lẽ như vì một lý do gì đó hắn đã bỏ qua.


Nhưng mà nói gì cũng phải nói, lựa chọn của hắn quả thật rất đúng. Trước hết không nói đến hắn có thể giết hết tất cả, nhưng hắn là thầy bói rất hiểu nhân quả không thể lại tạo quả nợ máu đền máu, lại nói hắn cũng không có thực lực giết hết những người trong rừng này, huống gì họ còn có viện binh, nhưng cầm chân thì vẫn được.


Một thầy bói không nhất định chỉ biết bói, mà còn biết một chút lĩnh vực khác, như phong thủy, lập trận,…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận