Trên hành lang tầng hai, Nguyệt Anh trong lòng hân hoan đưa Hiển Thi thăm thú khắp nơi trong trường học.
"Hiển Thi, đây là Thư Viện trường ta.
Học viên muốn mượn sách cần phải có thẻ thư viện.
Đợi lát nữa tớ giúp cậu làm một cái nhé."
"Cảm ơn!"
Hiển Thi chớp mắt, gật đầu, không biết nói gì ngoài câu cảm ơn trước cô bạn lớp trưởng nhiệt tình dễ mến này.
"Đừng khách sáo, giúp đỡ bạn học mới là việc nên làm của tôi."
Thật ra từ trước đến nay chẳng có bạn học mới nào được Nguyệt Anh nồng nhiệt chào đón và tận tâm săn sóc đến như thế, chỉ có cô gái này là đặc biệt khiến Anh cứ có cảm giác rất muốn thân thiết tiếp cận một cách khó hiểu.
Nguyệt Anh lại vui vẻ kéo lấy tay Hiển Thi lên sân thượng ngắm toàn cảnh trong trường.
Ngôi trường lớn này khi nhìn trên cao trông lộng lẫy đến kỳ lạ, bể bơi rộng lớn trang trọng đến nao núng, những cây hoa hoàng hậu nở rộ màu vàng thắm chạy dọc trên con đường dẫn đến cửa lớn trường học rồi bao quanh toàn bộ.
Công viên trường lại có các dụng cụ tập thể dục ngoài trời.
Cây cối xanh tươi và được chăm chút vô cùng kỹ lưỡng, hoa tươi tắn đa loại đa sắc.
"Đẹp lắm phải không?"
Nguyệt Anh nhìn Hiển Thi hỏi.
Thi gật đầu, cô chỉ tay về hướng đài phun nước ở giữa công viên, tầng lớp đá đĩa rêu xanh được xếp chồng lên nhau trông như một thác nước kỳ vĩ.
Nguyệt Anh nhìn thấy đôi mắt chăm chú của Hiển Thi thì tiến lại cạnh cô hơn nữa.
"Là đài phun nước hồ cá, Ở đấy có nuôi cá Koi Nhật đẹp vô cùng."
Đôi mắt tò mò thuần khuyết mở to, Hiển Thi nhìn Nguyệt Anh.
"Thật ư?"
"Thật, Chúng ta xuống đấy đi!"
Nguyệt Anh lại kéo lấy tay Hiển Thi bước xuống dưới công viên.
Nơi hai thiếu nữ xinh đẹp đi qua, mọi người đều ngước nhìn thầm cảm thán.
Bỗng Nguyệt Anh chợt dừng lại, ánh mắt nhìn vào hai cậu thanh niên đang có ý định trèo lên tường ngăn cách để trốn học ra ngoài.
Cô phớt lờ đưa Hiển Thi tiếp tục bước đi, khi sắp đi ngang qua họ, một người trong số đấy chợt nhìn thấy Nguyệt Anh lập tức hốt hoảng mà trật chân xém ngã vập mông xuống đất, cũng may Hiển Thi nhanh tay tóm lấy cổ áo cậu ta giữ vững mới không bị ngã.
"Cảm..
cảm ơn bạn!"
Cậu thanh niên ngượng đỏ mặt cảm ơn Hiển Thi.
Thanh niên kia thấy thế cũng sợ hãi leo xuống ghì lấy cổ cậu bạn nhanh chóng thanh minh.
"Nguyệt Anh, không phải bọn tôi trốn học đi chơi game đâu, hai bọn tôi chỉ đang tập thể dục thôi."
Nguyệt Anh hờ hững, bây giờ cô không muốn chú ý đến họ, Anh có thứ khác để quan tâm hơn rồi.
"Tôi đã nói hai người trốn học chơi game khi nào đâu?"
"A không! Tôi chỉ muốn nói vậy để cậu không hiểu lầm thôi."
"Ừm!"
Nguyệt Anh bàng quan đáp lại, cô kéo Hiển Thi đi khỏi nơi này để lại hai anh chàng ngơ ngác nhìn theo.
"Ơ may nhỉ, hôm nay con hổ sao đỏ không bắt chúng ta?"
Hiển Thi đi đằng sau Nguyệt Anh, cô quay đầu lại nhìn thấy hai người họ đang thở phào nhẹ nhõm thì cảm thấy khó hiểu.
Họ đang sợ Nguyệt Anh?
Buổi chào cờ trôi qua một cách đầy đau khổ, giọng hát của Thảo Mai tặng Triền Duy trong buổi văn nghệ cứ ong ong đập âm ỉ vào tai khiến thi thoảng cậu nhớ đến lại rùng mình một lần.
"Triền Duy! Giúp anh đi mà."
Một thanh niên đứng trước Duy nài nỉ cầu xin, biểu cảm tỏ vẻ đáng thương.
Cậu nheo mắt nhìn anh ta, thở dài, rồi lại mím môi.
"Tại sao lần nào anh cũng nhờ em hết vậy, tìm người khác không được sao?"
"Không được Triền Duy, ngoài em ra anh đây chẳng thân thiết với ai trong trường này cả."
Duy chép miệng.
"Câu nói này nghe rất dễ hiểu lầm đấy.
Vậy mấy chị lớp trên thường đi chơi với anh giờ đâu rồi?"
"Họ bận học hết rồi, chỉ có em trong lớp chọn nên hôm nay được về sớm hơn các lớp khác hai tiết thôi.
Giúp anh đi, anh đang có việc phải làm gấp."
"Nhưng mà giờ em lười."
Triền Duy nhìn đôi mắt rưng rưng đáng thương, miệng méo xềnh xệch như chực sắp khóc đến nơi của anh thủ thư thì thở dài, có hơi buồn cười.
Trông cứ như một đứa con nít đang nũng nịu vậy.
Cậu nhướn mày hỏi.
"Thời gian thì sao?"
Anh ta nghe vậy lộ ra vẻ vui mừng hí ha hí hửng.
"Một tiếng..
à không! Là bốn mươi lăm phút, chỉ bốn mươi lăm phút thôi!"
Triền Duy xách cặp lên, cậu lững thững bước ra cửa quay đầu lại nhìn anh chàng thủ thư.
"Đừng vượt quá thời gian anh đã hứa đấy."
Chàng thanh niên biểu cảm vui mừng hớn hở ra mặt vì đạt được mục đích, anh đưa tay lên làm thành hình trái tim, bắn tim bùm bùm.
Cười nhe nguyên hàm răng.
"Trần Triền Duy, tặng em!"
Triền Duy nheo mắt, anh ấy chính xác lớn hơn cậu những bốn tuổi nhưng lại thường xuyên làm những hành động kỳ quặc khiến cậu nhiều lần dựng cả tóc gáy.
"Này thôi đi, gớm quá!"
Chưa đầy ba phút sau, Triền Duy một mình bước vào phòng thư viện, cậu đặt cặp xuống bàn, lượn một vòng quanh tủ đầy ắp sách rồi chọn lấy một quyển dày cộm mang đến bàn thủ thư yên lặng chìm vào không gian riêng của chính mình..