Tượng Minh hoảng hồn lùi ra sau, nhìn cái bộ dáng đáng sợ này của Triền Duy có khi cậu ta nhào vào cắn mình thật đấy chứ.
Minh tự hỏi không biết giữa cậu ấy và người thanh niên xa lạ này có xích mích khủng khiếp gì mà choảng nhau đến mức tôi sống cậu chết thế này.
Cậu thanh niên bị đánh đến mức ngáp ngáp, vừa ngã nhào xuống lại bị Duy nắm cổ lên vật cho nhão thành bã.
Đến khi được thầy giáo và dăm ba bạn dùng sức cản lại mới ngăn được ngọn núi lửa đang ầm ầm phun trào này.
"Triền Duy đủ rồi! Có mâu thuẫn gì lát nữa rồi tính.
Em mau đến phòng y tế cầm máu vết thương đi."
Thầy thể dục chen vào giữa tách hai người ra, anh thầy rớt cả mồ hôi hột, xém tí nữa thì bị cậu học trò gương mẫu có tiếng này đấm cho một phát vào mồm thì xác định ăn bã trầu rồi.
Tượng Minh cố kéo Triền Duy bước ra khỏi cửa, miệng không ngớt hối thúc.
"Đi thôi.
Đi nhanh lên! Còn đứng nữa tôi lấy cái thau cho cậu hứng máu."
"..."
Trước khi đi Duy còn chỉ tay vào cậu thanh niên.
"Còn chưa xong với tôi đâu!"
Ngữ điệu sắt bén khiến những người xung quanh nghe được chợt thấy đắng miệng nuốt ừng ực nước bọt, rùng mình một cái.
Đánh con nhà người ta tơi tả như cái giẻ lau bảng rồi vẫn còn muốn đánh tiếp nữa sao.
Triền Duy thường ngày ít nói, tửng tửng, thái độ bàng quan, hành động cà lơ phất phơ ấy vậy mà điên lên trông giống khủng bố khiếp.
Họ nhìn thấy máu đầm đìa trên mặt Duy thì thất kinh, vài người không chịu nổi che mắt bịt mồm rên hứ hứ.
Ấy vậy mà vẫn ráng đứng đấy hóng chuyện.
Duy chợt đột ngột dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh như đang kiếm tìm một hình bóng nào đấy.
"Đi nhanh lên! Cậu lề mề quá."
Tượng Minh bên cạnh không ngừng hối thúc.
Duy nhìn Minh, rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh, lần nữa nhìn xuống gương mặt ngơ ngác như con nai vàng của Tượng Minh.
"Hiển Thi đâu?"
"Hả?"
Tượng Minh nheo mắt.
Tự nhiên sao hôm nay lại đi hỏi Hiển Thi, cậu biết đường nào mà trả lời.
"Tôi không biết! Vừa nãy chạy vào đây chỉ chú ý đến cậu và anh chàng đang lủng lẳng ngoài cửa sổ thôi."
"Vậy cô ấy đi đâu?"
"Sao tôi biết được?"
"Tại sao cô ấy không có ở đây?"
"Này! Nhây vừa phải thôi nha! Cô ấy không thích ở đây thì đi ra ngoài thôi.
Ở đây để ngắm nhan sắt đỏ chói của cậu hả?"
Tượng Minh mất kiên nhẫn gầm gừ.
Muốn kéo tên này đi băng vết thương thôi sao mà khó như nằm trên mây vậy trời.
Cuối cùng chỉ đành nhờ thầy thể dục ép buộc Triền Duy mới không còn lảm nhảm nữa mà chịu yên phận theo cậu đến phòng y tế.
Trong phòng y tế, Minh rít lên một hơi không khí nặng trĩu, e dè nuốt xuống một ngụm nước bọt đắng nghét.
Ánh mắt run run nhìn xuống chiếc hộp chứa bông băng dính đầy máu đỏ tươi chói mắt mà rùng mình.
Thật ra từ bé đến lớn cậu là lần đầu tiên thấy nhiều máu đến vậy, còn là nhìn gần, tiếp xúc gần nữa.
May là cậu không mắc hội chứng sợ máu, nếu không bây giờ chắc ngất liệm đi, được cho nằm đơ ra trong phòng y tế rồi.
Trán và bàn tay vừa nãy vẫn còn ròng ròng máu của Triền Duy bây giờ đã được khử trùng, cầm máu và băng cẩn thận vết thương.
"Tuy đã được băng cẩn thận nhưng em hãy đến bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn nhé! Dù sao nơi bị thương nhất của em vẫn là phần đầu, nên không được lơ là đâu."
"Vâng! Em cảm ơn."
Triền Duy gật đầu hiểu ý, Duy lúc nãy với Duy bây giờ sao khác xa quá.
Vừa nãy cậu như con chó dữ phát bệnh, bây giờ lại trầm lắng điềm tĩnh tựa như người mang hai nhân cách ấy.
Bác sĩ đưa cho Duy một viên thuốc để uống, sau đấy dặn cậu nghỉ ngơi ở đây một lúc.
"Triền Duy, cậu và người kia có mâu thuẫn gì thế? Chuyện là thế nào vậy, sao cậu ta lại..
xém tí nữa là rơi xuống lầu rồi?"
Tượng Minh đầu mang đầy thắc mắc, tới tấp hỏi han.
"Tên điên đấy mang dao đến giết tôi."
"Hả?"
Minh giống như vừa nghe thấy tiếng sét ầm ầm bên tai, giết người! Tệ đến mức đấy luôn ư?
Nhìn cái thái độ dửng dưng khi trả lời của Triền Duy.
Tượng Minh cảm thán.
Chuyện sống còn của bản thân mà trông cậu ta hửng hờ như không.
"Giết cậu ư? Đùa ư..
nhưng tại sao?"
"Làm sao tôi biết tại sao? Tôi còn chưa từng quen biết hắn."
"Hả?"
Minh lại ngớ ra, cậu không quen biết người ta thì cớ vì lý do gì mà người đấy nuôi ngọn lửa hận thù đến mức muốn tàn nhẫn giết chết đối phương chứ?
Tượng Minh nuốt xuống cục đàm đang nghẹn ứ trong cổ họng.
Lắp bắp dè chừng nói.
"Bồ hắn bỏ hắn mà chạy theo cậu?"
"Gì?"
"Hay là Cậu..
giật bồ người ta?"
"Bị hâm hả! Tôi giật cái đầu cậu bây giờ."
Triền Duy bức bối vò đầu, gương mặt khổ sở sầu não như ông già chín mươi.
Tượng Minh bị Duy mắng tức khắc câm nín, cậu cũng bắt chước vò đầu, miệng méo xềnh xệch.
Cửa phòng y tế mở ra, thầy thể dục dìu thanh niên vừa nãy bị Duy đánh và cô chủ nhiệm lớp cậu bước vào..