Cô nàng thoáng chốc bất ngờ khi vừa ngước lên đã nhìn thấy gương mặt chà bá của Triền Duy.
Hiển Thi điềm tĩnh cất giọng.
"Làm gì vậy?"
Triền Duy nhướn mày, nhìn thấy gương mặt cô chẳng có vẻ gì gọi là sầu não khổ sở hết nên có hơi nhẹ lòng thở phào.
"Đi ngang qua, tình cờ thấy cô ngồi chồm hổm ở đây nên tò mò tí thôi."
Thấy Hiển Thi chưa trả lời, cậu hướng mắt nhìn theo hướng nhìn của cô.
Dấu chấm hỏi trên đầu hiện ra.
"Cô đang nhìn gì vậy? Nhìn cái gì đấy?"
Hiển Thi nhìn cậu thuần khiết chớp mắt.
"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
"Nghe gì?"
Triền Duy vảnh tai lên nghe xem vô đã nghe thấy gì nhưng hoàn toàn chằng có thanh âm vụn vặt nào lọt vào tai cậu cả.
"Có nghe thấy gì đâu?"
Hiển Thi cúi người lên phía trước, sau đấy lại nhích nhích sang bên phải, lại tiếp tục chồm người đến phía trước.
Trông cứ như một con lật đật lăn lông lốc dưới nền đất vậy, vừa buồn cười, vừa đáng yêu.
"Cô làm cái trò trò gì vậy?"
Cô nàng đưa hai ngón tay lên chặn môi cậu lại.
"Có tiếng nói."
"Hả? Ai cơ?"
Hiển Thi lắc đầu tỏ ý chưa biết, chợt mấp máy môi nhỏ giọng.
"Lạnh quá.."
"Gì? Cô lạnh à?"
"Không phải, cậu nghe thử đi."
Hiển Thi nói xong kéo sát Triền Duy tiến đến gần vách tường hơn nữa.
Triền Duy khó hiểu nheo mắt nhưng cũng gắng lắng nghe, áp tai tiến đến gần.
Chợt văng vẳng phía bụi cây gần bức tường phát ra thanh âm nghe như tiếng rên rỉ nghe thật ỉ oi thê lương.
Thoạt nghe không rõ ràng, nhưng để ý rõ thì hình như là tiếng khóc than từng hồi của một đứa bé, nghe kỹ hơn nữa là.
"..."
Triền Duy lùi ra sau giật mình hét lên một tiếng thất kinh hồn vía.
Cậu chỉ tay vào bức tường lắp bắp.
"Bức tường phát ra tiếng nói.
Nó nói..
đói quá!"
"Rồi đau quá hay gì gì ấy? Rồi nó khóc hay là thét tu tu tu gì gì đấy?"
"Là thứ gì vậy? Nghe cứ như.."
Câu cuối cùng Triền Duy có hơi ậm à ậm ừ, lời đến môi đành phải nuốt ực lại vào bụng.
Nghe cứ như tiếng ma quỷ khóc rên ấy.
Hiển Thi tiến đến gần bụi cây, men theo âm thanh, vạch ra lại thấy một cái lỗ nhỏ trong bức tường.
Thanh âm chính xác là phát ra từ nơi ấy, từ cái lỗ bé xíu.
Lỗ bé như thế, dù là một đứa trẻ nhỏ chui vào sợ rằng rất có khả năng bị kẹt không ra được.
Triền Duy ngồi xuống ướm thử thân mình, cái lỗ quá to so với thân hình của cậu.
Tiếng rên khóc lại lần nữa vang lên, đói quá đói quá đói quá..
liên tiếp lặp lại mấy lần như thế càng nghe càng cảm thấy lạnh người rùng mình.
Vừa giống tiếng người lại vừa không giống tiếng người.
Hiển Thi nhìn vào trong, chẳng do dự lập tức chui đầu vào.
Hành động của cô quá nhanh quá dứt khoát khiến Triền Duy bỡ ngỡ chưa kịp ngăn lại.
"Này, đừng có vội vàng thế chứ, cô còn chưa biết bên trong là gì mà?"
"Tối quá!"
Tiếng Hiển Thi từ bên trong âm u nói ra.
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà.
Có gì bên trong không?"
"Không biết?"
"Ra đi, để tôi lấy đèn soi vào."
Chẳng nghe thấy Hiển Thi trả lời, cậu vỗ lấy vai cô.
"Sao vẫn chưa ra?"
Tiếng cô nàng nghe có hơi ngập ngừng, có vẻ như đang ngượng.
"Không ra được."
"Hả?"
"Chật quá, tôi bị kẹt rồi."
Triền Duy ba chấm cạn lời.
Cứ như một đứa con nít vậy, người lớn đã dặn không được chui đầu vào rọ mà cứ không nghe lời, bây giờ thấy hậu quả rồi chứ, kẹt cái đầu vào rọ rồi.
Hiển Thi vừa nãy chỉ chui vào được ít hơn nửa người, bây giờ thì hay ghê.
Nửa người trên bên trong cái lỗ ấm áp, nửa người bên ngoài được gió thổi mát lạnh.
Triền Duy ngồi xổm xuống bình thản mở đường.
"Triền Duy đẹp trai!"
Hiển Thi không hiểu hỏi lại.
"Gì?"
"Gọi tôi là Triền Duy đẹp trai tôi sẽ kéo cô ra."
Giống như việc lúc trước Duy bị nhốt trong phòng thư viện vậy đấy, lúc ấy Hiển Thi còn nhân cơ hội mà bắt cậu nịnh nọt cô.
Đến khi tình thế cả hai đảo ngược thì phải nhân cơ hội này mà trả đũa chớ.
Hiển Thi im ỉm một lúc rồi mới lạnh giọng.
"Triền Duy thần kinh!"
"Không biết xấu hổ!"
"Đồ tự luyến!"
Triền Duy nghe xong thì vuốt vuốt mũi hài lòng, biết thế nào cô ta cũng chửi mình mà.
Tiếp xúc với nhỏ lưu manh này nhiều lần nên cậu có thể hiểu cái tính cách cứng rắn cứng đầu không chịu khuất phục của cô ta.
Ít ra Triền Duy này còn được cái mặt dày.
Không hiểu sao nghe cô chửi cậu lại cảm thấy khá buồn cười, chửi như thế mới chính xác là tính cách của nhỏ lưu manh chứ.
Triền Duy nắm lấy eo cô.
Hiển Thi giật thót mình, xù lông nhím lên.
"Cậu sờ đi đâu thế hả?"
"Không cho chạm vào cô thì kéo cái kiểu gì? Không lẽ muốn tôi nắm chân cô lôi ra hả?"
"Tôi không biết, không được sờ linh tinh."
"Tôi không có siêu năng lực kéo người mà không cần chạm.
Phải chạm thì mới lôi cô ra được chứ."
Triền Duy đỏ lừ mặt, hai tai bất giác nóng như than hồng.
Lại vô tình nhìn xuống chân Hiển Thi, mặt cậu càng đỏ đến mức hết màu để đỏ để tả..