"Đằng kia! Cứu cậu bé với."
"Gọi người đi, mau gọi ai đấy cứu cậu bé đi."
Hiển Thi vội chạy lại khi nghe thấy tiếng thét và tiếng cầu cứu, cô chẳng do dự hay nghĩ ngợi gì nhanh chóng ném cặp mình xuống bãi cát, chân còn chưa kịp chạm nước thì Triền Duy đã vượt trước cả cô.
Cơ thể cậu linh hoạt vẫy đạp trong nước một cách dễ dàng và nhanh chóng.
Rất nhanh Triền Duy đã ôm một cậu bé nhỏ tầm năm hoặc sáu tuổi lên bờ, gương mặt nhóc con tái xanh, cả người ướt sũng như chú mèo con mắc mưa, hơi thở yếu đến mức khó có thể cảm nhận thấy, cả người mềm nhũn và đôi mắt nhắm nghiền không động tĩnh.
Người phụ nữ vừa nãy phát hiện ra cậu bé rơi xuống nước thì hét toáng lên cầu cứu, khi nhìn thấy tình trạng của đứa bé thì chân bà mềm nhũn ra.
"Thằng bé chết rồi!"
"Thằng bé chết rồi ư?"
Triền Duy không có thì giờ để trả lời hay an ủi ai, cậu lảo đảo vội đặt cậu nhóc xuống bãi cỏ, sau đấy nhanh chóng thực hành hô hấp nhân tạo cho cậu bé.
"Hiển Thi! Gọi xe cấp cứu giúp tôi."
Triền Duy vừa hổn hển hô hấp, vừa nặng nhọc gọi tên cô.
Hiển Thi chợt giật mình khi nghe tiếng nói của Triền Duy, bàn tay vừa gấp gáp vừa vụng về ấn vào bàn phím.
"Tại sao thằng bé vẫn không có phản ứng?"
Triền Duy nói gần như là hét lên, hai mắt đỏ đường tia máu, toàn thân từ trên xuống dưới đều ướp mèm mẹp, ánh mắt ánh lên vẻ đáng sợ hiếm thấy.
Triền Duy không ngừng hô hấp, những giọt nước trên tóc cậu rơi tí tách trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cậu bé.
"Triền Duy! Triền Duy! Dừng lại đi, em ấy đã có phản ứng rồi."
Triền Duy đôi mắt run rẩy nhìn lên Hiển Thi, cậu lặp lại lời cô vừa nói.
"Đã có phản ứng rồi."
"Đúng vậy! Đã có phản ứng rồi."
Đôi mi của đứa trẻ run run, bắt đầu ho sặc sụa.
Triền Duy bật người ra sau, hai tay chống trên bãi cỏ cả người bần thần như vừa đấu tranh thoát khỏi cơn ác mộng.
Sau khi xe cứu thương đưa đứa trẻ đi, Triền Duy từ đầu đến cuối đều không hề có chút phản ứng nào.
"Triền Duy!"
Hiển Thi kinh ngạc gọi tên cậu, cô cau mày, lo lắng chạm vào vai Triền Duy lại bị cậu dứt khoát gạt tay ra.
Triền Duy cuối người xuống, một mạch nôn hết tất cả những gì có trong dạ dày mình ra.
Càng nôn càng cảm thấy kinh khủng.
Càng nôn càng không muốn nôn nhưng càng không muốn nôn lại càng nôn nhiều hơn.
"Triền Duy! Cậu sao vậy?"
Hiển Thi nhìn thấy cả cơ thể cậu run rẩy, hơi thở nặng nề, cúi gục người xuống mà nôn thốc nôn tháo.
Hiển Thi tiến lại vỗ vào lưng cậu.
Tưởng chừng như cậu nôn ra cả mật đắng.
Cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của cậu trước kia.
Hiển Thi sốt sắng ngồi xuống nói như giọng khẩn cầu.
"Đủ rồi Triền Duy, đừng nôn nữa! Cậu muốn nôn ra cả máu à?"
Triền Duy lại quay mặt, tuy không còn gì để nôn nhưng cậu vẫn không ngừng cúi người xuống ho khan.
Phải rất lâu sau, khi không còn chút sức lực nào để tiếp tục nôn, cậu mới dần ổn định tinh thần.
Hơi thở không còn gấp gáp, cổ họng đau rát như có ai đấy xé nát thanh quản, mắt hoa, đầu choáng váng, bụng quặn đau lên từng cơn, xót đến thắt ruột.
Khi cậu mờ mịt nhìn lại, xung quanh đã chẳng còn lấy một ai, cả một người bên cạnh cũng chẳng có.
Chỉ còn mặt hồ xanh biếc tĩnh lặng, nhưng mang một nỗi u buồn dây dưa day dứt.
Triền Duy kiệt sức đến mức nằm vật ra bãi cỏ, hơi thở yếu ớt.
Bây giờ mới muộn màng nhớ đến chuyện lúc nãy.
Vừa nãy vì quá khó chịu trong người nên đã vô thức gạt tay Hiển Thi ra, cô ấy chắc chắc giận rồi nên chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình nữa.
Một cảm giác trống vắng mất mát miên man chậm rãi chảy dài trong tâm trí.
Chợt cơ thể nặng nề chán chường của cậu được ai đấy nhẹ nhàng ân cần dìu lên.
Triền Duy sững người ra, kinh ngạc không thôi, cơ thể bủn rủn kiệt quệ của cậu tựa vào cơ thể mềm mại của cô, nghe được mùi hương dịu ngọt quen thuộc, cậu vẫn chưa tin vào sự thật.
Một chai nước lọc được mở sẵn nắp đặt sẵn trên bờ môi khô khốc của cậu.
Một giọng nói trầm tĩnh cất lên đột nhiên lại khiến mắt cậu cay nhòe đi.
"Mau uống đi, cậu cần nhanh chóng bổ sung thêm nước."
Chưa đợi Triền Duy phản ứng lại, Hiển Thi đã đặt chai nước lên môi cậu, nghiên chai đổ vào miệng cậu.
Sau đấy lại đưa cậu tờ khăn ướt.
"Lau mặt đi!"
Triền Duy mệt mỏi lắc đầu tỏ ý không cần,
Hiển Thi bực bội mím môi.
"Cậu là con nít à?"
Sau đấy không đợi cậu phản ứng đã thành thục lau đi gương mặt lấm lem như trẻ em của cậu.
Triền Duy phải che mặt đi vì xấu hổ quá mức.
Thế này thì biết chui vào cái lỗ nào trốn đây?
Lau mặt xong cô lại buông ra một câu thản nhiên đến mức khiến Triền Duy giật mình lạnh người.
"Cởi áo của cậu ra."
Cô muốn gì? Đừng lợi dụng lúc tôi kiệt quệ không có sức phản kháng mà giở trò sàm sỡ.
Tui rất muốn nói câu trêu chọc bông đùa ấy nhưng tiếc là cổ họng Triền Duy lúc này có thể phát ra tiếng được mới lạ.
Hiển Thi nhìn thấy ánh mắt Triền Duy nhìn mình cứ như cô là tên biến thái có sở thích sờ soạng trinh nữ nên không có kiên nhẫn, quả quyết nhanh chóng luồn tay xuống cởi khuy áo của cậu.
"Soạt!"
Cảm giác vừa bị du côn lột trần trụi, bờ vai trắng trẻo và cái lưng mịn màng không tì vết của Triền Duy lộ ra.
Chưa đợi Triền Duy kịp hồn hoàn thì Hiển Thi đã nhanh như chớp tròng chiếc áo hoodie ấm áp vào nửa cơ thể trên đang trần truồng của cậu
Cả người Triền Duy đang ướt mèm mẹp, kèm theo vừa nôn đến vắt kiệt sức lực như thế, không nhanh thay lấy một cái áo khô thì chỉ có nước chờ bị cảm lạnh liệt dương..
à lộn liệt giường.
Triền Duy như cũng Hiểu được suy nghĩ của cô, tuy đang cảm động lắm, trong lòng rung rinh, con tim cục cựa ngọ nguậy không thôi.
Nhưng cũng xí hổ không kém, xí hổ đến mức muốn cắm luôn bản mặt xuống bãi cỏ, lủi đầu xuống đất trống để không cho Hiển Thi có cơ hội nhìn thấy bộ dạng thê thảm đến cùng cực của cậu lúc này.
Hiển Thi không trả lời, để cậu xụ mặt tựa vào người mình như thế.
"Đỡ hơn chưa?"
Cô đóng nắp chai nước lại rồi cho vào bịch.
Triền Duy mệt mỏi gật đầu, rồi lại lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Thật ra đối với cậu chuyện này cũng không phải là lần đầu.
Kể từ khi chuyện không may từ mười năm trước xảy ra.
Mỗi khi cậu bị rơi xuống nước hoặc nhìn thấy ai đấy rơi xuống nước thì cơ thể sẽ sẽ không ngừng tự hành hạ bản thân.
Run rẩy, nôn đến thắt ruột, liên tục gặp ác mộng hoặc mất ngủ trong nhiều đêm liền.
Vòng tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại đến khi cơ thể cậu không thể chịu nổi mà đâm ra kiệt quệ đứng không nổi thì thôi..