Đầu Hiển Thi đau như sắp nổ đến nơi, toàn thân rệu rã kiệt quệ, cổ họng rát buốt khô khốc nên bật ra tiếng kêu nhẹ hều như không.
Niên vội vàng đưa chấm nước vào môi Hiển Hi, lời nói cuống quýt thêm chút nghẹn ngào.
"Hiển Hi! Tốt quá con tỉnh rồi."
Hiển Hi chớp mắt nhìn ba, sau đấy nhìn xung quanh phòng bệnh, ngơ ngác lên tiếng.
"Đây là đâu vậy ba? Sao đầu con đau quá?"
"Đây là phòng bệnh. Hiển Hi đừng sợ, con chỉ bị thương nhẹ thôi, đau vài ngày rồi sẽ hết ngay à."
Hiển Hi chớp đôi mắt trong ngần của mình liếc ngang liếc dọc, nhìn hết vật này sang vật khác.
"Sao con lại ở bệnh viện vậy ba?"
Ba Hiển Hi đột nhiên trầm xuống khi nghe câu hỏi ngây ngô của Hiển Thi, cô không thấy được một tầng mây mù đau thương vừa thoáng qua trong đáy mắt thê lương của ông.
Trong lúc ông đang không biết nên nói gì với cô con gái tội nghiệp thì Hiển Hi lại tiếp tục hỏi.
"Mẹ đâu ba?"
Câu hỏi thơ ngây nhẹ tênh của cô như trực tiếp chém mạnh vào vết thương đang không ngừng nhỏ máu của ông.
"Mẹ.. mẹ con.."
Niên đau xót không biết nên mở lời với cô con gái bé bỏng của mình như thế nào, giọng ông nếu lắng tai nghe rõ sẽ nghe thấy thanh âm run rẩy dè chừng.
Hiển Hi nghiên đầu, trong suy nghĩ thơ ngây của cô nhận thấy giọng ba có hơi buồn, chắc là mẹ đi lâu lắm mới về.
"Mẹ về quê thăm ông bà ngoại rồi hả ba?"
Người ba ngước đôi mắt tuyệt vọng lên nhìn con gái, cố gắng che dấu bi thương, nở một nụ cười vỗ về cô.
"Phải!"
Giọng cô thản nhiên.
"À! Vậy khi nào mẹ mới trở lại?"
"Ba, chắc là.. vài ngày thôi."
Ông cũng không biết nên che dấu Hiển Hi điều này đến khi nào nữa, cảm giác muốn suy sụp, ba ngày này khi con gái bất tỉnh ông không giây phút nào nghỉ ngơi, có quá nhiều thứ để lo và đau thương.
Hiển Hi ngước đôi mắt thuần khuyết của mình lên mím môi.
"Con có thể gọi cho mẹ được không?"
Nói dối cô ông biết điều này là hoàn toàn không nên, nhưng hiện tại ông không biết đối diện với sự thật phũ phàng này như thế nào? Không biết liệu khi cô biết được sự thật sẽ đau thương như thế nào? Ông hoàn toàn không muốn phải trông thấy hình ảnh đấy.
"Mẹ con.. điện thoại của mẹ con hư rồi, vẫn chưa mua cái mới."
"Vậy còn ông bà ngoại?"
"Thoại của ông bà ngoại con.. cũng hư luôn rồi."
"Hửm?"
Hiển Hi chìm chằm chằm vào đôi mắt đang gắng trấn tĩnh của Niên. Chột dạ, lo lắng, bất an cứ thế dồn dập bủa vây lên đầu của ông bố khốn khổ.
"Vậy sao?"
Giọng cô có hơi buồn và thất vọng nhưng không biểu hiện quá lên mặt.
"Vậy tại sao con lại bị thương vậy ba?"
Người ba ngạc nhiên nhìn Hiển Thi, ông tự hỏi chẳng lẽ con bé không nhớ gì sao? Nhưng lại không thể hỏi ra vì sợ sẽ làm con bé kích động khi nhớ ra.
"Con không cẩn thận bị ngã cầu thang."
"Ngã ở đâu ạ?"
"Là lầu một nhà mình?"
"Ồ! Thì ra là do con hậu đậu. Sao con chẳng nhớ gì về chuyện này thế nhỉ?"
Sáng hôm sau, khi đã kiểm tra sức khỏe toàn thân cho Hiển Thi xong, ông đưa cô về nhà. Căn dặn người giúp việc không được nói điều gì liên quan đến người mẹ đã khuất, hãy đối xử với cô như những ngày bình thường.
"Con chào bác!"
Hiển Hi vừa về đến nhà đã mỉm cười thân thiện chào hỏi cô giúp việc đang lau bình hoa.
"Koang!"
Đột nhiên bình hoa đang cầm trên tay bất ngờ rơi xuống khi người giúp việc nghe thấy giọng nói non nớt thơ ngây của Hiển Hi.
Bà kinh hoảng nhìn thấy đống tàn tích vỡ tan hoang mà mình gây ra vội vàng sợ hãi rối rít xin lỗi.
"Xin.. xin lỗi ông chủ và cô chủ. Tôi sẽ dọn ngay."
Niên bất an thở dài.
Hiển Hi chớp mắt, cô cảm giác như bác giúp việc hình như đang sợ mình, cả bác tài xế và bác bảo vệ nữa. Thi thoảng họ lại liếc mắt nhìn cô với biều cảm dè chừng lo ngại.
"Để con giúp bác nhé!"
Khi Hiển Hi định bước đến giúp thì Niên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Bác ấy tự làm được, con mệt rồi nên lên phòng nghỉ ngơi đi."
Bác giúp việc cũng lắp bắp phụ họa.
"Đúng đấy cô chủ! Tôi tự làm được, cô chủ mau lên phòng nghỉ ngơi đi."
Niêm nhìn Hiển Hi bước đến bên chân cầu thang, chợt khựng lại, rón ra rón rén nghi ngại không dám bước tiếp. Cô quay mặt lại thấp giọng.
"Con té như thế nào vậy ba, là trượt chân ngã hay bước hụt bậc cầu thang?"
Người ba lập tức hiểu ý nên bước đến bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đưa cô về phòng.
Hiển Hi được ba đặt ngồi lên ghế, cô đong đưa đôi chân bé nhỏ của mình mỉm cười nịnh nọt. Niên cúi người xuống tháo giày cho cô.
"Ngày mai con đến trường nha ba?"
Bàn tay của Niên cứng đờ chợt khựng lại. Cổ họng khô khốc đau rát. Ông nhẹ giọng khuyên bảo.
"Con còn chưa khỏe hẳn, bác sĩ bảo con nên cần thời gian để nghỉ ngơi."
"Vậy ư? Vậy khi nào con mới có thể đến trường vậy ba?"
"Ba cũng không rõ nữa. Khi nào bác sĩ bảo con khỏe hẳn lúc đó con sẽ được đến trường."
Hiển Hi mím môi, cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Nhưng con thấy mình khỏe hẳn rồi mà."