Thay Chị Gái Gả Cho Mặc Tổng


Bạch Uẩn Hạ càng siết chặt cánh tay của anh, cô càng cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay của Mặc Yến Chu rất rắn chắc.

Lỡ như thật sự chọc giận anh, liệu một đấm đó có khiến cô bay vào góc tường không?

Mặc Yến Chu cúi đầu, trán gần như chạm vào.

Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ đè xuống, Bạch Uẩn Hạ nhanh chóng buông cánh tay của Mặc Yến Chu ra: “Vậy em đợi tin của anh sau vậy."

Cô lui về phía cửa, hơi nghiêng người hôn gió: "Ngủ ngon nha, ông xã~"

Làm xong động tác này, cô liền chu đáo đóng cửa lại cho Mặc Yến Chu.

Bạch Uẩn Hạ che khuôn mặt đỏ bừng, bước nhỏ đi về phía phòng ngủ.

Mặc Yến Chu, anh cứ đợi đấy, hôm nay chỉ hôn gió thôi, lần sau em nhất định sẽ hôn thẳng vào mặt anh.

Bên cạnh Mặc Yến Chu chưa từng có phụ nữ, được cô hôn lên má chắc hẳn sẽ có chút cảm động phải không?

Bạch Uẩn Hạ nằm ở trên giường, hy vọng lần sau không bị Mặc Yến Chu ném ra ngoài.

Căn phòng lấy lại sự yên tĩnh, Mặc Yến Chu quay người bước vào.


Bạch Uẩn Hạ vừa kéo anh thật chặt, trên cánh tay anh dường như vẫn còn có một cảm giác ấm áp lẫn mềm mại.

Anh giơ tay lên ngửi, vẫn còn chút mùi hương thoang thoảng.

Khắp nơi cô chạm vào đều có mùi thơm ngon.

Cô vừa hôn gió với anh nhỉ?

Một nụ hôn gió đấy!

Bạch Uẩn Hạ không hành động theo lẽ thường khiến Mặc Yến Chu không biết phải làm gì với cô.

Anh không hiểu, vốn dĩ nhà họ Bạch đã thoát khỏi cơn khủng hoảng rồi, mục đích Bạch Uẩn Hạ không muốn ly hôn là gì?

Dù sao cũng không thể vì anh được.

Anh không tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình

Mặc Yến Chu chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon.

Hiện tại lại có Bạch Uẩn Hạ quấy rầy tâm trí của anh, do vậy nên càng không ngủ được cho đến tận đêm khuya.

Đồng hồ sinh học vừa điểm, Mặc Yến Chu đã dậy sớm, chạy thẳng một mạch đến công ty, thậm chí còn chưa ăn sáng.


Bạch Uẩn Hạ ngồi một mình ở bàn ăn, cô đang xem tin nhắn của Mặc Yến Chu trên điện thoại: Thứ sáu tôi có lịch trình nên không thể đi cùng em được.

Cô cắn miếng bánh sandwich, thật sự muốn bật khóc lắm rồi.

Mặc Yến Chu không cho cô bất kỳ cơ hội liên lạc nào.

Ծ‸Ծ

"Tiểu thư, nếu nó dở đến mức khiến cô khóc thì đừng ăn, để đầu bếp nấu món khác đi." Dư Triều không chịu nổi nữa.

Nhìn tiểu thư như vỡ vụn ra rồi, ông cũng đâu có cách nào lấy băng dính dán cô lại được.

“Thiếu gia nhà chú chẳng đáng yêu chút nào, lòng dạ anh ấy… đúng thật là rất xấu xa.

Không hiểu phong tình gì cả, chẳng trách 27 tuổi rồi mà chưa từng yêu đương qua với ai, tính tình lạnh như băng ấy, quả nhiên rất thích hợp sống cô độc suốt quãng đời còn lại mà!” Bạch Uẩn Hạ thở phì phò uống hết một ly sữa, sau đó xách túi đi ra ngoài.

"Tiểu thư nói đùa rồi, sao thiếu gia có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại được, chẳng phải còn có tiểu thư hay sao.” Dư Triều ra ngoài tiễn cô: “Phu nhân, mấy năm nay tính tình thiếu gia không tốt lắm.

Muốn đi vào trái tim của thiếu gia, nhất định phải kiên trì mới được.”

"Tại sao tâm trạng lại không tốt?" Bạch Uẩn Hạ dừng lại: “Vô lý, Mặc Yến Chu sinh ra đã ưu việt, điều kiện của bản thân cũng xuất sắc, thành phố này có biết bao nhiêu cô gái trẻ muốn gả cho anh ấy, anh ấy còn phiền não cái gì cơ chứ? Có phải do công việc mệt mỏi quá nên muốn buông lỏng một chút không?”

Chạy không thể được coi là thư giãn đúng không nhỉ?

Mặc Yến Chu nên chọn cách khác để thư giãn.

Mười năm trước, Bạch Uẩn Hạ còn nhỏ, cô không biết chuyện gì xảy ra là chuyện bình thường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận