Thay Chị Lấy Chồng













Ai ngờ mấy tay vệ sĩ chạy tới chặn đường tôi lại.

Tôi quay người nhìn La Anh Kiệt: “Bảo bọn họ tránh ra đi!”

La Anh Kiệt cười bất cần đời: “Ầy, cô đừng nóng, tôi làm chứng, hôm nay họ không đem cô ra để cá cược.”

“Không ư?”


“Đúng, hai người họ lấy bản thân mình ra cược.” La Anh Kiệt vừa gật đầu vừa đáp.

Tôi không hiểu anh ta nói gì, chỉ mơ hồ nhìn Lý Hào Kiệt rồi nhìn Lý Trọng Mạnh, cuối cùng lại nhìn La Anh Kiệt: “Lấy bản thân ra để cược là thế nào?”

“Vào rồi sẽ biết.” La Anh Kiệt đưa tay mời chúng tôi vào.

Bình thường anh ta là một người ngông nghênh, giờ cung kính với chúng tôi như vậy, chứng tỏ anh ta rất mong chờ chuyện sẽ diễn ra tiếp theo.

La Anh Kiệt là người như vậy, tôi tận mắt chứng kiến anh ta dùng hết sức đánh Armani, khẳng định không phải hạng tốt lành gì. Chuyện gì sẽ khiến anh ta hứng thú chứ?

Nhưng nếu tôi đã không phải món hàng để đem ra cá cược, tôi chần chừ một chút rồi cũng quay về.

Lý Hào Kiệt và Lý Trọng Mạnh thấy tôi quay lại nên quay người bước đi. Hai người họ đi trước tôi. Chiều cao của hai người không chênh lệch nhau lắm, trên số liệu thì Lý Trọng Mạnh thấp hơn một chút, nhưng nhìn thế này thì không phát hiện ra.

Một người mặc áo khoác ngắn màu xám, một người mặc áo khoác dài màu đen, thân hình đều vô cùng hoàn hảo. Cả hai người đàn ông này đều rất tốt, nếu tôi chỉ gặp một trong hai thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng tôi lại gặp cả hai. Hơn nữa còn gặp Lý Hào Kiệt trước.

Tôi đi sau bọn họ, khi vào đến nơi mới ý thức được đây là sòng bạc. Bên trong vang lên rất nhiều loại tạp âm.


Khi sắp vào trong, não tôi đột nhiên bật ra một khả năng: “Hai người sẽ không đánh nhau đến lúc một trong hai phải chết chứ?”

Hai người phía trước đều quay lại nhìn tôi.

“Đương nhiên là không rồi!” La Anh Kiệt nói: “Hai vị đây sao có thể làm chuyện dở tệ như thế chứ, đúng không nào?”

“Không phải ư?” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh rồi lại nhìn Lý Hào Kiệt. Không hiểu vì sao, càng vào sâu tôi càng thấy bất an hơn.

Lý Trọng Mạnh vẫn luôn nghiêm túc, cuối cùng cũng khẽ mỉm cười: “Không phải đâu, em yên tâm.”

“Thật chứ?” Tôi nghi ngờ.

“Thật.” Lý Hào Kiệt đáp.

Tuy hai người đều đã cam đoan nhưng tôi vẫn không yên tâm: “Vậy cả hai sẽ không cá cược hết tài sản của mình, thua thì đưa hết cho đối phương chứ?”

“Bản thân anh thấy đó cũng là một đề nghị khá hay.” Lý Hào Kiệt nói xong thì ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Tiếc là không phải.”

Cũng không phải ư?

“Đi thôi nào, vào là biết chứ có gì đâu!” La Anh Kiệt gấp gáp lắm rồi, anh ta có vẻ rất mong đợi diễn biến tiếp theo.

Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!

Tôi nghĩ nếu đã đến đây rồi thì chắc chắn không thể về ngay được, hơn nữa hai người kia cũng không định trở về. Tôi bèn cất bước đi theo họ vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận