Thay Chị Lấy Chồng

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt của Tống Duyên Minh, bởi vì là sinh đôi cùng trứng, khuôn mặt của tôi và chị ta rất giống nhau.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy giống hệt.

Nhưng bây giờ tôi đã cắt tóc ngắn, rất nhiều người sẽ dùng tóc để phân biệt tôi và chị ta.

Nếu tôi đội tóc giả, liệu người khác có cho rằng tôi là chị ta không.

Lúc trước tôi bị sự sợ hãi vì phải vào tù làm mụ mẫm đầu óc, chưa từng nghĩ tới điểm này.

Nhưng giờ tôi không phản ứng gì cả, cũng không có biểu cảm gì.

Trông dáng vẻ của Lý Nam Đào như không muốn nhìn thấy tôi: “Nếu cô có oan khuất gì thì hãy nói với cảnh sát, nói với chúng tôi là vô dụng thôi.”

“Trong chuyện này, người hãm hại con rất cẩn thận, con cũng không còn cách nào cả, ông nội Lý, nếu ông không tin con, con và…” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, ngập ngừng một lát mới nói: “Con và chồng li hôn là được.”

Lý Hào Kiệt nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bất mãn, anh ta tóm lấy tay tôi, nói với Lý Nam Đào: “Ông nội, có phải ông coi hôn nhân của con như một trò đùa không, thích đổi là đổi vậy sao?”

Cuộc hôn nhân này đúng là một trò đùa.

Từ Tống Duyên Minh thành tôi, có phải bây giờ muốn đổi thành Tống Duyên Minh không?

Nhưng bộ dạng si tình của Lý Hào Kiệt với tôi khiến Tống Duyên Minh đố kỵ đến đỏ cả mắt.

Lý Nam Đào đã biết chuyện này không đơn giản như vậy, ông xua tay nói: “Hai chị em ra vườn hoa đi dạo đi, ông muốn nói chuyện với đứa cháu trai này một lát.”

Tôi không lằng nhằng gì, gỡ tay của Lý Hào Kiệt ra rồi xoay người ra ngoài.


Sau khi tôi ra cửa đứng một hồi, Tống Duyên Minh mới ra ngoài.

Vừa ra tới nơi, chị ta đã để lộ ra một khuôn mặt khác: “Tống Duyên Khanh, cô đắc ý lắm cơ mà? Tôi muốn xem tôi có thể ngồi trên cái vị trí cô Lý này đắc ý bao lâu nữa!”

“Ờ.”

Tôi chỉ trả lời một chữ, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn wechat cho Lương Khanh Vũ, hỏi anh ấy có thể liên lạc với người công nhân trộn keo đó không.

Thấy tôi không để ý tới chị ta, Tống Duyên Minh vô cùng tức tối: “Cô ra vẻ lạnh lùng gì chứ, rồi sau này sẽ có lúc cô phải khóc!”

Gửi tin nhắn xong, tôi cất điện thoại đi, tựa vào tường rồi cười lạnh: “Tống Duyên Minh, nhà họ Tống đã điều tra hết mọi ngóc ngách của chị rồi, những gì mà chị làm trước kia chắc là ông nội Lý cũng đã biết, thế nên dù không phải là tôi thì cũng chẳng phải chị đâu.”

“Không thể nào, rõ ràng ông nội Lý rất thích tôi!”

“Chị chắc không?”

Tôi hỏi vậy, Tống Duyên Minh cũng ngây ra.

Rất hiển nhiên, chị ta cũng không chắn chắn.

Tôi nói tiếp: “Mặc dù hiện tại tôi có nhiều tiếng xấu, nhưng rồi có ngày chân tướng được hé lộ, còn chị, cái quá khứ thối nát của chị thì chẳng thể thay đổi được.”

“Phi!” Tống Duyên Minh chỉ vào tôi quát mắng: “Cô sạch sẽ? Cô tưởng tôi không biết học phí học đại học của cô không phải là do nhà họ Tống cho, mà là người khác cho à. Trên đời này làm gì có ai tốt tới mức cho cô tiền? Nhất định là cô dùng thân thể của mình để đổi lấy!”

“Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Tôi liếc trắng chị ta một cái, cảm thấy logic của Tống Duyên Minh thật là lạ lùng và buồn cười, căn bản không thể hiểu nổi.


Nhưng Tống Duyên Minh không chịu buông tha: “Tôi tiểu nhân á? Vậy cô nói đi, tiền đó là ai cho? Tôi cũng muốn biết ai mà lại công chính liêm minh, tiền nhiều tới mức tiêu không hết, đi giúp đỡ người không quen biết!”

“Tuổi còn nhỏ mà tư tưởng cũng dơ bẩn thật đấy.”

Tống Duyên Minh vừa dứt lời, một giọng nam vọng tới từ phía vườn hoa.

Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông bước ra từ sau bức tường trong vườn hoa, trông có vẻ hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo rộng rãi, tóc chải ngược chỉnh tề về phía sau, mặc dù trông con mắt có vẻ sắc bén, nhưng gọng kính không viền đã che đi phần nào sự hung dữ.

“Anh là ai vậy?” Trông thấy người đó, Tống Duyên Minh trở nên luống cuống.

Dù sao chị ta không thể để người nhà họ Lý nghe thấy những gì mà tôi và chị ta vừa nói được.

“Cậu ba, cậu tới rồi ạ.”

Tống Duyên Minh vừa hỏi xong, quản gia của nhà họ Lý đã chạy tới đón người đàn ông này.

Người đàn ông đó đưa một túi giấy tờ cho quản gia, sau đó nói: “Thứ mà ba cần đều ở trong này.”

“Vâng.”

Sau khi nhận lấy, quản gia quay về luôn.

Em ba.

Lúc trước tôi từng nghe Lý Nam Đào nhắc tới trong một bữa cơm, rằng ông có ba đứa con trai, nhưng không ngờ con trai thứ ba lại còn trẻ như vậy.


Nếu vậy thì người này chính là chú ba của Lý Hào Kiệt.

“Thì ra là chú ba ạ.”

Tống Duyên Minh cũng nhận ra mối quan hệ này, lập tức chào đón, vẻ mặt có thể vắt ra nước ngọt được luôn.

“Tôi không quen cô.” Thấy chị ta nghênh đón, anh ta lùi về đằng sau một bước.

Cảnh tượng đó hơi buồn cười.

Tống Duyên Minh cũng không sợ mất mặt, chị ta đứng nguyên tại chỗ, ăn nói nhỏ nhẹ: “Chú ba ạ, vừa rồi cháu đùa thôi, chú đừng tưởng thật, hai chị em cháu vẫn thường đùa như thế mà.”

“Đây là chuyện của hai người, tôi không có hứng thú.”

Anh ta nói xong thì nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi.

Tống Duyên Minh muốn đuổi theo, nhưng bước được hai bước thì phát hiện ra là rất mất mặt, lại quay người trở lại.

Chị ta vừa về liền chỉ vào tôi mắng: “Tống Duyên Khanh, cô cố tình đúng không, cô biết có người nghe lén nên mới ép tôi nói ra những lời đó đúng không?”

“Chị đang diễn hề đấy à?”

Thực sự là tôi cảm thấy Tống Duyên Minh thèm khát vị trí cô Lý này tới mức tư duy hỗn loạn luôn rồi.

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi lấy nó ra, thấy Lương Khanh Vũ nói rằng, anh ấy định đuổi công nhân này, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện ra là nhà anh ta khó khăn thật nên lại giữ anh ta lại.

Đây là một tin tức tốt đối với tôi.

Tôi xin địa chỉ chỗ ở của người công nhân này, còn xác nhận thời gian làm việc của người đó.


Sau đó, quản gia bảo tôi và Tống Duyên Minh vào nhà, Lý Nam Đào không nhắc lại chuyện bắt tôi li hôn với Lý Hào Kiệt nữa, nhưng thái độ đối với tôi cũng không tốt cho lắm.

Lúc sắp rời khỏi căn biệt thự nhà họ Lý, tôi nói: “Ông nội, ngày mai con có chuẩn bị một tiết mục nhỏ cho ông, hi vọng ông tới được.”

“Tôi không rảnh.” Lý Nam Đào từ chối thẳng thừng.

Thất bại ngay lập tức như vậy, tôi chỉ có thể nói tiếp: “Ông nội, ông hãy cho con một cơ hôi, lần này, nhất định ông sẽ thay đổi thái độ với con.”

“Không rảnh.” Lý Nam Đào từ chối, ngay cả lí do cũng không muốn nói.

Tống Duyên Minh cười trộm: “Duyên Khanh, ông nội Lý không giống em, em không phải đi làm, có Hào Kiệt nuôi em rồi, nhưng mọi người đều phải đi làm.”

“Chỉ cần chút ít thời gian của ông thôi, con…”

“Đã nói là không rảnh mà!”

Rốt cuộc Lý Nam Đào cũng tức giận, tôi còn chưa nói hết, ông đã ngắt lời tôi.

Tôi đổ mồ hôi, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Đang lúc tôi chuẩn bị từ bỏ rồi, Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Ông nội, bọn con định mời ông tối mai đến ăn cơm, đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.” Anh ta nói xong thì quay sang trách tôi: “Nói thẳng với ông là được rồi, ông không thích cái kiểu bí mật này đâu.”

“Con xin lỗi, con nên nói thẳng ra mới đúng.”

Tôi quay sang nhìn Lý Hào Kiệt, rất khó tin rằng anh ta chưa biết tôi định làm gì mà lại nói đỡ cho tôi.

Lý Nam Đào không thích tôi, nhưng ông thích Lý Hào Kiệt.

Nghe Lý Hào Kiệt nói vậy, Lý Nam Đào cũng trách móc một câu: “Ăn cơm thì cứ nói, đừng có ra vẻ bí ẩn như thế.”

Lúc nói câu này, vẻ không vui trên mặt ông đã dịu đi ít nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận