Bất chợt, 2,3 ngày nay truyền thông liên tục đưa tin về hôn lễ của Diệp Hàn Phong và Mộ Hi Nhĩ.
Trai tài gái sắc cử hành hôn lễ với nhau khiến người người ngưỡng mộ.
“Aaaaa…”
“Nam thần với nữ thần sắp cưới nhau rồi huhuuu…”
“Thật ghen tị với Mộ Hi Nhĩ mà!”
Ai nấy đều xuýt xoa trước sự long trọng của buổi lễ.
Ngay khi Mạc Giai Nhi nhận được tin này, lòng cô quặn đau như bị ai băm thành trăm mảnh.
Trái tim cô giờ đây như ngừng đập.
Cô biết làm sao đây?
Hai tháng qua, Diệp Hàn Phong và cô như thể tay với chân, dính nhau không rời.
Dần dà, cô cũng có tình cảm với anh.
Vậy mà sao anh lại nở lòng nào đi cưới người con gái khác?
Phải chăng, tất cả chỉ là một trò đùa?
Cô không tin, cô không tin! Mọi chuyện xảy đến quá nhanh khiến cô còn chưa kịp định thần.
Có lẽ, trong chuyện này còn có điều gì đó mà cô không hề hay biết.
Điều cô cảm thấy khó tin nhất vẫn là anh không chịu xem, cũng không chịu trả lời tin nhắn của cô.
Cô mệt nhọc, ngồi im trong nhà mấy ngày nay kể từ khi có thông báo về hôn lễ kia.
Bỗng trong đầu cô nhớ lại rằng Henry và Diệp Hàn Phong cũng khá thân thích.
Chuyện này cô phải hỏi cho ra lẽ.
Henry sau khi thấy Mạc Giai Nhi gọi điện hẹn gặp mình thì cười tủm tỉm.
Tay còn tạo ra hình thù chữ “OK” với Diệp Hàn Phong ngồi bên cạnh.
Phải chăng, kế hoạch sắp thành công??
Henry theo địa điểm Mạc Giai Nhi gửi rồi nhanh chóng đến.
Anh tỏ vẻ thân thiện rồi ngồi đối diện Mạc Giai Nhi.
Henry cười cười rồi nói:
“Hello, cô gọi tôi có chuyện gì?”
Mạc Giai Nhi đang nhâm nhi ly café “Cappuchino” của mình trông rất ngon lành.
Rồi cô từ từ đặt nó xuống.
Bằng ánh mắt nghiêm nghị, và không kém phần đanh thép, cô nhìn thẳng vào người Henry.
Cô lạnh lùng nói thẳng:
“Tôi biết anh không phải là người.
Kí ức cô tôi không chỉ có dừng lại ở nơi này.
Vậy nên hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Thực chất trong quá khứ tôi đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe đến đây, Henry ngây người ra.
Ngoài cả dự tính.
Không ngờ cô lại biết hắn không phải là một con người.
“Hahaa… Cô nói gì vậy, tôi không hiểu?”
Henry ngây ngô hỏi.
Mặt Mạc Giai Nhi không chút biến sắc liền tiếp tục:
“Nói thật!”
Henry thở dài.
Đúng là không có chuyện gì có thể che mắt được cô mà!
Henry liền lấy từ trong túi áo ra một chiếc vòng cẩm thạch màu xanh lá cây rồi dùng ánh mắt đượm buồn cùng giọng nói mệt mỏi trả lời cô:
“Đúng! Kí ức cô không chỉ có vậy! Nhìn kĩ chiếc vòng này cô sẽ hiểu ra, còn nếu không thì tôi chịu!”
Mạc Giai Nhi nhận lấy chiếc vòng rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Tại sao nó lại quen mắt đến như thế.
Bất chợt từng cơn sóng vỗ mang kí ức cô ập đến.
Nước mắt cô tuôn rơi lã chã.
Hóa ra… hóa ra… Anh là người ấy!