Sau khi kết thúc buổi biểu diễn Hạ Nguyệt ngồi im trên băng ghế phòng chờ lòng vừa vui vừa mệt, cô lau đi những giọt mồ hôi còn động lại trên trán.
Quản lí liền chạy ra hối thúc:"Xong chưa em, mau lên còn phải đến trường quay để ghi hình nữa."."Xong rồi! Em đi ngay đây."Nói rồi Hạ Nguyệt đứng dậy hít một hơi thật sau và thở mạnh, cô vội vàng chạy theo sau Mộc Tuyết tiếp tục nổ lực, phấn đấu vì đam mê....Bận bịu cả một buổi chiều với lịch diễn dày đặc, cho đến đêm muộn chỉ còn mình Nguyệt Hạ ngồi trên bến xe chờ xe bus tới.
Cô như người có hai linh hồn khác nhau vậy, lúc đối diện với những ánh mắt nhìn ngắm, những máy ghi hình, ánh đèn sân khấu cô là một người năng động, hoạt bát, cho đến khi chỉ còn một mình cô lại cảm thấy cô đơn lẻ bóng.Xe buýt dừng lại trước trạm, cô nhanh chóng thu gom đồ đạc bước lên xe, rất nhiều người trẻ tuổi như cô có gương mặt sáo rỗng phải chăng vì họ luôn cố gắng chạy đua với cuộc sống, họ chẳng còn quan tâm gì nữa có lẽ giờ đây mong muốn duy nhất của họ là được về nhà nghỉ ngơi vì đã quá mệt mỏi.Qua khung của kính của chiếc xe, Hạ Nguyệt có thể dễ dàng nhìn thấy thành phố Thượng Hải này lung linh biết bao, ánh đèn tựa như những vì sao vậy nhưng cũng thật khó khăn khi phải chen chúc, vươn lên khỏi dòng người đang vội vàng rượt đuổi nhau...."Cô gái, này cô gái đến trạm cuối rồi."Tiếng gọi bên tai khiến Hạ Nguyệt bừng tỉnh, thì ra cô đã ngủ quên từ bao giờ không hay.
Xe thì cũng đã dừng lại, trên xe giờ chỉ có mình cô và bác tài.
Hạ Nguyệt hối hả dọn đồ và rời khỏi xe, bóng tối một lần nữa bao trùm lấy con phố xa lạ.
Nhưng cô đã quá quen với việc này, đến mức không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thân thể nhỏ bé nặng nhọc lê từng bước khi vác trên lưng chiếc balo to tướng."Giờ mình nên đi đâu nhỉ? Con đường này lạ quá...!Mình cũng chẳng có số điện thoại của anh ta."Hạ Nguyệt chỉ nhớ man man con phố này để vào biệt thự của hắn chứ cô cũng chẳng nhớ rõ biệt thự hắn nằm ở đâu.
Cô đành quẹo vào từng con hẻm, từng ngỏ ngách để tìm kiếm."Ơ kìa cô em! tối muộn thế này còn đi đâu đây?"Cô bị ba người đàn ông cao lớn chặn lại hỏi thăm ngay một con hẻm nhỏ, giờ này lưu manh xuất hiện là điều rất bình thường, nhưng trước đây cô chưa từng bị chúng chặn đường nên có chút hoang mang.
Hạ Nguyệt bình tĩnh đáp:"Chị đây đi đây cũng cần phải báo cáo với các cậu à."Hắn bắt đầu bọc lộ bản tính biết thái của mình, kê sát mũi vào người hít lấy hít để muồn hương thơm ngát của cô rồi liếm môi như một cô thú hoang dại.
Một người lên giọng đùa giỡn:"A, con nhỏ này thú vị haha."Hạ Nguyệt im lặng quan sát kĩ lưỡng, khi cô bắt được sơ hở của hắn liền tung một cước đá mạnh vào hạ bộ tên lưu manh ép mình vào tường khiến hắn đau đớn khụy xuống đất, hai người cô lại ngơ ngác nhìn.
Cô thừa cơ hội bỏ chạy, nhưng vẫn bị đuổi theo sau, vì chiếc balo quá nặng khiến cô không thể chạy nhanh được nên họ suýt tóm được Hạ Nguyệt lúc ấy cô vô tình va vào ai đó và được hắn ôm vào lòng, cô vô thức nhắm chặc hai mắt.
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc bên tai:"Không sao rồi.
Có tôi ở đây, em an toàn rồi."Ba tên lưu manh kia thấy hắn đang ôm cô gái mình trêu chọc khi nãy thì lùi về sau vài bước.
Hắn lạnh lùng tra hỏi, giọng nói không còn ấm áp như khi nãy nữa mà toàn sát khí:"Các cậu thiếu phụ nữ đến mức tìm đến người phụ nữ của tôi à?"Hắn gầm lên khiến họ sợ hãi cuối đầu xin tha:"Thưa đại ca em không biết đấy là chị dâu, mong anh tha lỗi cho chúng em."Hắn chẳng để tâm nhẹ nhàng lấy chiếc balo nặng ấy mang lên vai mình và bế gọn Hạ Nguyệt vào lòng khiến tim không đập loạn xạ, Thế Phong lạnh lùng nói:"Thế Uy nó đã quá buông lỏng các cậu rồi.
Để các cậu đêm đêm lại lang thang đầu đường góc phố như cô hồn thế này.
Tôi phải hạ lệnh cho nó quản thúc các cậu chặt hơn mới được."Nói rồi hắn bế Hạ Nguyệt quay đi, để lại ba tên lưu manh mặt tái mét cắt không còn giọt máu.
Nhưng khi đã đi xa rồi cơ thể vạm vỡ này vẫn không ngừng tỏa ra sát khí, khiến cô sợ hãi nhỏ giọng nói:"Tôi cũng rất muốn về nhưng không biết phải đi đâu.
Nên mới gây ra rắc rối này...""Tôi đã cho người rước em đi nhưng họ báo tôi em không có ở đó, em có biết tôi chờ em về mà như muốn phát điên không hả.
Sao em lại không chịu chờ tôi mà lại tự ý bỏ về?"Hắn tức giận đến mức gầm lên khiến Hạ Nguyệt hoảng sợ, cô cuối đầu khỏe mắt rưng dường như sắp khóc, nghẹn ngào nói:"Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi vì mỗi lần tôi ghi hình xong đều sẽ một mình đi xe bus về nhà.
Chưa từng có ai đưa đón nên tôi không biết."Thế Phong cũng khá bất ngờ với cô gái này, chẳng phải trước khi đến nhà hắn cô cũng là một tiểu thư trong gia đình có tiếng ở giới thượng lưu sao? Một tiểu thư như thế chắc hẳn phải có cuộc sống trong nhung lụa, kẻ hầu người hạ chứ, tại sao cô lại phải luôn một mình đi xe bus vào đêm hôm thế này mà không có người đưa đón.Hắn đã quá chủ quan trong việc kiểm tra lai lịch của Hạ Nguyệt rồi, dường như còn rất nhiều khúc mắc của cô gái này mà hắn chưa nhìn ra.
Thế Phong hạ tôn giọng:"Sau này sẽ có người thường xuyên đưa đón em, nên em đừng làm tôi lo lắng nữa.
Khi nãy không thấy em tôi như muốn lục tung cả thành phố này lên đấy."Hạ Nguyệt dường như không nghe hắn nói gì cả vì cô mệt quá nên thiếp đi lúc nào rồi, Thế Phong nhìn cô gái trong lòng ấm áp cười.
Những điều hắn nói đều không sai, khi trời đêm muộn mà Hạ Nguyệt vẫn chưa về hắn cứ như phát điên phái người lục tung cả thành phố, ai ngờ đi ngang ngõ phố này lại thấy cô đang chạy khỏi sự truy đuổi của đám lưu manh khiến hắn lại càng thêm phát hỏa.Thế Phong cưng chiều hôn nhẹ vào trán Hạ Nguyệt, nụ hôn này có lẽ chỉ mãi là một bí mật của riêng hắn vì hắn từng hứa với cô sẽ không động vào Hạ Nguyệt nếu không có sự cho phép, nhưng cô gái trong lòng này có sức hút quá lớn hắn không thể cưỡng lại được....."Ưm..."Cơn ê ẩm lại khiến Hạ Nguyệt tỉnh giấc, cô quan sát quanh phòng rồi quay sang nhìn Thế Phong đang ngồi cạnh mà giật mình lao ra khỏi giường.
Đồ của cô đã được thay thành bộ áo ngủ trắng tinh rồi, chẳng lẽ hắn là người đã thay...!Hạ Nguyệt hoảng hốt nhìn hắn."Tôi ra lệnh cho một nữ hầu trong nhà thay áo cho em, tôi chỉ ngồi làm việc khi nào xong sẽ ra phòng khách."Reng! Reng!Tiếng chuông điện thoại của Hạ Nguyệt phá tan bầu không khí ngượng ngùng trong căn phòng, cô cẩn thận tiến về phía chiếc kệ nhỏ cạnh giường lấy điện thoại và nhấc máy."Alo, Hạ Nguyệt xin lỗi vì đã làm phiền em vào đên khuya thế này nhưng ngày mai đầu giờ chiều ta phải ngay lập tức bay sang Pháp.""Dạ chị Tuyết.""Em nhớ chuẩn bị đồ cho một tuần đi.""Dạ."Tít! Tít!..."em mau lên giường nằm đi, đừng đứng đó nhìn tôi mãi."Hắn dứt câu Hạ Nguyệt liền ngoan ngoãn nghe theo từ trước giờ cô chưa từng nghe lời ai cũng chưa có ai thèm để tâm đến cô cả, người cô nằm cứng ngắc trên giường không dám lăn, không dám nhúc nhích khiến Thế Phong bậc cười hắn nói:"Em làm gì vậy, tôi có ăn thịt em đâu mà lại sợ tôi như thế?"Hạ Nguyệt nhìn hắn đang cười, ở góc nhìn của cô hắn trông thật đẹp và hoàn mĩ, gương mặt của hắn rất sắc sảo mà sống mũi còn cao nữa.
Cô chợt bị say đắm bởi vẻ đẹp này từ khi nào rồi, sao người như thế này lại thiếu vợ đến mức chọn bừa một cô gái xa lạ chứ?Dẹp hết mớ suy nghĩ hỗn độn của mình sang một bên Hạ Nguyệt nhỏ giọng nói:"Ngày mai tôi bay sang pháp, phải một tuần mới có thể về."Hắn bỏ sắp tài liệu sang một bên kéo chăn lên đắp cho Hạ Nguyệt nhẹ nhàng nói:"Vừa hay tôi cũng có chuyến gặp đối tác ở Pháp vào ngày mai.""Thế chúng ta sẽ đi cũng sao?"Đôi mắt ngơ ngác ấy dường như khiến hắn có thêm chút vui vẻ trên gương mặt, Thế Phong "Ừm" nhẹ rồi rời khỏi giường.Nhưng hắn đột nhiên bị một lực kéo lại, quay sang thì chính là Hạ Nguyệt kéo.
Cô nhìn hắn ngại ngùng nói:"Hay là anh ngủ với tôi đi phòng khách lạnh lắm."...!