Song Y rối loạn nhìn anh, Giang Huy ôm chặt lấy cô.
Song Y bị anh đẩy lên giường, Song Y: “Anh tính làm gì?”Giang Huy nghe tiếng gõ cửa liền đáp: “Có việc gì?”“Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tụi em có việc gấp anh có thể mở cửa không?”Giang Huy: “Cửa không khóa vào đi.”Giang Huy ngồi trên giường chăn che kín cả người anh, một người trong đó ngại ngùng hỏi: “Thật xin lỗi, anh có thấy con nhỏ nào vào đây không?”Giang Huy mỉm cười: “Không có ai cả.”Bọn họ cúi đầu nói xin lỗi rồi rời đi.
Giang Huy khều khều người đang nằm trong chăn, giọng điệu như cười: “Họ đã đi rồi.”Song Y từ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ, giọng điệu ngại ngùng: “Cảm ơn cậu.”Giang Huy khoanh tay nhìn cô nàng buồn cười nói: “Cậu liều lĩnh hơi tôi nghĩ đó.
Tôi đang thắc mắc tại sao mà cậu lại tìm đến tận đây.
Thay vì liên lạc cậu lại trực tiếp đến tìm tôi như thế này.”Song Y ngồi dậy, cả người ôm chặt chăn giọng điệu không thể hiểu nói: “Cậu điên à, chỉ là tình cờ mà thôi.
Làm sao tôi biết cậu học trường này mà đến chứ.”Giang Huy vẻ mặt trầm xuống: “Hừ, vậy mà tôi tưởng cậu đến tìm tôi chứ.”Song Y đứng lên: “Thôi tôi phải đi đây.”Giang Huy đột nhiên nhào vào người cô, Song Y bị anh đè lên giường.Giang Huy nhìn cô giọng điệu tà mị: “Cậu tưởng tôi sẽ để cậu vào đây, rồi lại đi dễ dàng vậy sao?”Song Y một tay níu chặt chăn, một tay đẩy khuôn mặt đẹp trai của Giang Huy: “Cậu định làm gì chứ?”Giang Huy: “Cậu là bạn gái tôi, hôn nhau là điều bình thường thôi mà.”Song Y đẩy người anh ra, hét lớn: “Tôi đã quên rồi, vì sao phải là bạn gái cậu chứ.”Giang Huy mạnh mẽ đè chặt hai tay cô xuống giường, giọng điệu âm trầm: “Cậu đừng lo, qua đêm nay cậu sẽ trở thành bạn gái của tôi thôi.
Chưa có cô gái nào từ chối tôi, rồi cậu cũng sẽ thích thôi.”Song Y nhìn khuôn mặt đang càng ngày càng tiến sát lại gần, cô đang không biết làm gì thì đột nhiên cửa phòng mở ra.Chung Hải chạy vào: “Giang Huy, cậu biết gì không…”Nhìn cảnh một người đàn ông đang đè lên một cô gái, khuôn mặt Chung Hải như ngây ra.Giang Huy nhìn Chung Hải: “Cậu vào không đúng lúc rồi đấy.”Nhân cơ hội Giang Huy mất cảnh giác, Song Y bật dậy chạy ra ngoài.Chung Hải: “Nghe đồn cậu trang hoa lắm, nhưng không ngờ cậu lại dám dẫn con gái vào đây đó.”Giang Huy lấy mắt kính đeo vào, giọng điệu bình thản: “Không phải như thế.” Trước đây cậu chỉ nghĩ là chọc ghẹo cho vui thôi, nhưng không hiểu sao càng ngày cậu lại cảm thấy thích cô gái này.Song Y trên người phủ một cái chăn màu trắng chạy điên cuồng.
Bọn con trai thấy một cái bóng lướt qua tưởng cô là ma bị dọa cho hết hồn.Khi trở lại phòng, nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt Song Y thở phào một hơi.Hoàng Sơn từ phòng tắm đi ra, nhìn chàng trai với dáng người nhỏ nhắn có vài phần xa lạ.Song Y nhìn cậu: “Xin chào tôi là Song Nam là bạn cùng phòng của cậu.”Hoàng Sơn lạnh nhạt nói: “Tôi là học sinh bảo lưu kết quả một năm.
Nên vì thế cậu đừng có mà hỗn xược.”Hoàng Sơn nằm trên giường nhớ đến cô gái trong phòng tắm lúc nãy, giống như là đã gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng cậu lại không nghĩ ra được liền rất nhanh mà chìm vào giấc ngủ.Vào sáng sớm, Hoàng Sơn trên người mặc đồng phục đi vào lớp học.
Mọi người thấy anh liền vui vẻ đi đến chào đón anh..