Thay Gả Lưu Đày Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương


Tang Chi Hạ cúi đầu, chăm chú ăn bát mì trong tay, nhẹ giọng nói: “Muốn ăn thì tự mà làm lấy, hôm nay ta cũng làm nhiều mì rồi, sau này có làm hay không thì chưa chắc.

"
Nữ nhi Từ Yên Nhiên của tam thúc mới tám tuổi thì không nói làm gì.

Nhưng hai đứa nhi tử của nhị thúc, Từ Minh Huy mười sáu tuổi, Từ Minh Dương mười ba tuổi, đều cùng cha mẹ chúng trốn trong phòng không chịu ra, không nói không rằng, còn giữ cái thái độ thiếu gia công tử, ung dung ngồi chờ được ăn sẵn.

Từ Minh Húc ba tuổi còn biết đi hái rau dại, vậy mà chúng lại ăn không ngồi rồi?
Nàng chưa từng được hưởng cuộc sống nhung lụa, cũng không rảnh rỗi mà đi phục vụ những người này!
Tang Chi Hạ tuy vẫn còn ốm nhưng lại tràn đầy khí thế, Từ Ngao thấy vậy, lặng lẽ gắp quả trứng gà trong bát của mình sang bát nàng.

“Ngươi vẫn chưa khỏi bệnh, ăn nhiều một chút đi.

"
Hứa Văn Tú nhìn nửa quả trứng gà trong bát của Từ Minh Húc và Từ Cẩm Tích, cũng khó có được lúc dũng cảm nói giúp: "Đúng vậy, con phải tẩm bổ cho tốt, lát nữa ăn xong thì vào nhà nghỉ ngơi, để ta rửa bát cho.

"
Gia đình trưởng tử đồng lòng như vậy, lời nói của Tang Chi Hạ lại rất hợp lý, khiến người ta khó lòng phản bác.

Lão phu nhân định nói gì đó, nhưng bát mì thơm ngon đang ở ngay trước mặt.

Người ta cũng đã nấu cho bà ta ăn, bây giờ bà ta còn nói được gì đây?
Lão gia nhìn quả trứng gà trong bát của mình, cụp mắt xuống nói: “Đang ăn cơm mà ồn ào cái gì?"
“Không muốn ăn thì đi vào nhà đi.

"
Tang Chi Hạ nhướng mày cười nói: "Cũng đúng, dù sao trong mơ cái gì cũng có, cũng chẳng thiếu bữa này.

"
Lão gia đã lên tiếng như vậy, những người còn lại dù có bất mãn cũng chỉ biết nuốt giận vào trong.


Từ nhị thẩm và tam thẩm vốn không muốn động tay động chân, giờ phải cố tình xắn tay áo lên, lóng ngóng mãi mới nấu được nồi mì.

Chỉ là mì do Tang Chi Hạ nấu sợi nào ra sợi nấy, dai ngon đúng điểm.

Còn mì do họ nấu thì nhão như cháo, thực sự rất khó ăn.

Vất vả lắm mới nấu cho mọi người ăn xong, Từ nhị thẩm tức giận nói: “Từ Ngao, nghe nói ngươi đi kiếm tiền rồi? Vậy tiền đâu?”
Từ nhị thúc vừa ăn bát mì nhão vừa lạnh lùng nói: “Chi tiêu trong nhà đều do lão phu nhân nắm giữ, tiền kiếm được không thể giấu riêng.

"
Lão phu nhân liếc nhìn Từ Ngao, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tang Chi Hạ nhíu mày định lên tiếng, nhưng trong bát lại xuất hiện thêm một quả trứng gà.

Nàng chỉ cho Từ Ngao hai quả, một quả trước đó, một quả bây giờ, đều nằm trong bát nàng cả rồi.

“Ngươi! "
“Ta no rồi.

" Từ Ngao xoay người lấy tay che cho nàng, ôm lấy Từ Cẩm Tích chưa biết dùng đũa, vừa gắp mì cho cô bé ăn vừa thản nhiên nói: “Ta cũng định nói chuyện này.

"
Hắn thờ ơ liếc nhìn những người đang nhìn mình chằm chằm, chậm rãi nói: “Hôm nay ta cùng người trong làng đi làm thuê, kiếm được sáu văn tiền.

"
Một quả trứng gà có thể bán được một văn tiền, hắn làm việc cả ngày hôm nay, cực nhọc mới kiếm được sáu quả trứng gà.

Tang Chi Hạ nhìn quả trứng gà trong bát, bỗng dưng cảm thấy khó nuốt, nhưng giọng nói của Từ Ngao vẫn bình tĩnh như thường.

“Ta đã hỏi qua rồi, bên đó vẫn cần người làm, ngày mai ai muốn đi cùng ta không?”
Lời vừa nói ra liền khiến mọi người thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Từ nhị thẩm, bà ta kinh ngạc hỏi: “Ý ngươi là sao?”
“Ý ta là sao là sao?” Từ Ngao lau miệng cho Từ Cẩm Tích, nói: “Nhị thẩm, trên đời này làm gì có chuyện ngồi im mà có ăn.


"
“Đã đến nơi này rồi, thì phải tập thích nghi với cuộc sống ở đây thôi.

"
Hắn không quan tâm đến vẻ mặt khó coi của mọi người, tiếp tục nói: "Chi Chi nói đúng, tổ phụ tổ mẫu vất vả cả đời rồi, không nên để họ phải cực khổ nữa, người nhà trưởng tử nuôi ông bà là chuyện đương nhiên, nhưng các người thì không thể như vậy.

"
“Lương thực trong nhà không còn nhiều nữa, lát nữa vào đông lấy gì mà sưởi ấm, lấy gì mà ăn, cứ ở lì trong phòng thì chỉ có nước chết đói.

"
Nuôi dưỡng trưởng bối, chăm sóc đàn em nhỏ, lo lắng cho thê tử là trách nhiệm của hắn.

Nhưng trách nhiệm của hắn không bao gồm những người không liên quan.

Thấy ai cũng im lặng không nói gì, Tang Chi Hạ mỉm cười nói: “Tổ phụ, người thấy Từ Ngao nói có lý không?”
Không muốn lên tiếng phải không?
Vậy thì kéo người có uy quyền nhất vào cuộc, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng!
Lão gia nhìn nàng một lượt, nhưng không lên tiếng.

Tang Chi Hạ cũng không nản lòng, chậm rãi nói: “Từ Ngao một ngày kiếm được sáu văn tiền, làm sao nuôi nổi nhiều người như vậy?"
“Nhưng nếu nhị thúc và tam thúc cũng ra ngoài làm việc, vậy thì một ngày sẽ kiếm được mười tám văn tiền, cũng đủ để cả nhà sống qua ngày.

"
Nói xong, để chứng minh mình không có ý đồ gì khác, nàng lại nói tiếp: "Mỗi phòng đều có người ra ngoài kiếm tiền, những người còn lại thì chia nhau làm việc nhà, như vậy không phải rất công bằng hay sao?”
Cơm ăn chung, việc cũng nên làm chung.

Lý lẽ này đến đâu cũng nói được.


Lão phu nhân mấy lần định mở miệng phản bác nhưng lại không nói được gì, bà ta quay sang nhìn lão gia: “Lão gia, chuyện này! ”
“Nên làm như vậy.

" Lão gia nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Lão nhị, lão tam, ngày mai hai con đi theo nó, từ nay trở đi, việc trong ngoài mọi người đều phải chia nhau làm.

"
Gia đình trưởng tử đã làm gương rồi, nhị phòng và tam phòng không thể ăn không ngồi rồi nữa.

Nếu không, cái nhà này sớm muộn gì cũng tan tác.

Tang Chi Hạ đã nắm được điểm yếu của lão gia, biết ông ấy không muốn phân gia, nên nói một câu liền trúng phóc ngay, đạt được mục đích cũng không nói nhiều nữa.

Từ nhị thúc bị ép phải đi làm việc, sắc mặt rất khó coi.

“Phụ thân, Từ Ngao tự nguyện đi làm việc tay chân, làm sao con có thể làm những việc đó được?"
“Là ta thô tục quen rồi, nhất thời không tìm được công việc nào nhẹ nhàng hơn, nhị thúc không bằng tự kiếm việc khác.

" Từ Ngao cười nói: “Nếu nhị thúc có thể tìm được công việc nhàn hạ mà vẫn kiếm được tiền, vậy thì để ta tự mình làm việc kia cũng được.

"
“Ngươi! ”
“Ta đi!" Từ tam thúc vốn sức khỏe không tốt, lúc này lại lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là kiếm tiền sao? Mọi người cùng làm cũng tốt!"
“Từ Ngao, ta đi với ngươi!"
Từ Ngao gật đầu, Từ tam thúc hất tay áo rồi quay về phòng.

Bữa cơm khó có được lúc không phải ăn cháo, nhưng bầu không khí lại trở nên nặng nề.

Tang Chi Hạ lấy cớ mình là người nấu cơm, không cho Hứa Văn Tú đi rửa bát, ném hết việc còn lại cho tam thẩm, sau đó dắt hai đứa nhỏ về phòng.

Từ Ngao vừa mới đưa sáu đồng tiền ít ỏi trong người cho lão phu nhân, sắc thuốc cho Tang Chi Hạ xong liền quay về nhà kho phía tây, thấy nàng đang cầm chiếc áo khoác ngoài của hắn ước lượng.

Hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy! "
“Đúng lúc quá.

" Tang Chi Hạ ném chiếc áo cũ không mặc nữa cho hắn, sau khi xác định vị trí liền nói: "Không tìm thấy kéo, ngươi giúp ta xé chiếc áo này thành những miếng vải nhỏ đi.

"

Từ Ngao không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng tay vẫn nhanh chóng làm theo.

Đợi hắn xé xong chiếc áo, Tang Chi Hạ cũng lấy kim chỉ ra.

Nàng xếp chồng những miếng vải vừa xé lại với nhau, cẩn thận khâu vào mặt trong của chiếc áo khoác màu đen, đúng vị trí bờ vai.

“Quần áo của ngươi không nhiều, nếu bị rách hết lại phải tốn tiền mua, may thêm một lớp vải nữa cho bền.

"
"Chỉ là khâu như vậy thì kích cỡ có thể hơi chật, lát nữa ngươi thử xem?"
Từ Ngao không ngờ nàng lại chú ý đến cả chi tiết nhỏ nhặt này, hắn ngẩn người một lúc rồi quay đi: "Được.

"
Tang Chi Hạ giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, cắn đứt sợi chỉ rồi hỏi thẳng: “Nghe giọng điệu của ngươi, công việc làm cùng với Ngô đại ca chỉ là tạm thời, không thể làm lâu được sao?”
Từ Ngao xoa xoa tay lên vết vá trên áo, lơ đễnh nói: “Chắc là làm được hơn một tháng, bên này vào đông sớm, trời lạnh rồi không thể nung gạch được nữa.

"
Nung gạch?
Mỏ than thì không cần nung.

Đất sét ở vùng Tây Bắc đặc biệt, gạch xanh làm ra rất nổi tiếng.

Hơn nữa quần áo của Từ Ngao chỉ rách ở vai, vậy chắc chắn là hắn đã đi nung gạch.

Thế tử điện hạ thật sự vì kiếm tiền nhanh mà đi khuân gạch rồi.

Tang Chi Hạ đưa ra kết luận trong lòng, bình tĩnh nói: “Nhưng đợi hết một tháng thì không phải là kế sách lâu dài, ta muốn bàn với ngươi một chuyện.

"
"Đợi ngươi làm xong công việc kia, chúng ta hãy cùng nhau nghĩ cách kiếm tiền khác được không?"
Từ Ngao ngạc nhiên hỏi: “Nghĩ cách khác?”
“Ngươi có ý tưởng gì sao?”
Tang Chi Hạ cười bí ẩn: “Đương nhiên là có chứ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận