Tang Chi Hạ nhướng mày: "Mở ra xem chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Nàng lấy ra lọ thuốc giấu trong người, đặt lên tấm ván duy nhất trong phòng có thể để đồ, nói: "Thảo dược ta tìm được công hiệu không lớn, ngày ngày đắp lên cũng chỉ là qua loa cho xong chuyện, tiện thể mua cho ngươi hai lọ thuốc, về sau dùng cái này đi.
"
Nói xong, Từ Ngao lại không đáp.
Nàng lạ lùng quay đầu, bắt gặp đôi mắt phượng không hiểu sao đã đỏ lên của Từ Ngao.
Tay hắn nắm chặt ngọc bội run lên không thành tiếng, hít thở vài hơi rồi mới khàn giọng nói: "Thứ này, sao ngươi lại! "
"Lần này ngươi giữ cho kỹ.
"
Tang Chi Hạ đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, hạ giọng nói nhỏ: "Lén chuộc lại cho ngươi đó, lão phu nhân không biết đâu.
"
"Còn nữa, bên mẫu thân ngươi cũng đừng nói, kẻo bà ấy lại để lộ sơ hở trước mặt người khác.
"
Không phải nàng có bao nhiêu đề phòng Hứa Văn Tú, chủ yếu là bà ấy không phải người giấu được chuyện.
Hôm qua cùng nhau dọn vườn rau, Hứa Văn Tú nhớ đến ngọc bội bị Từ Ngao bán đi mà thở dài than ngắn.
Tang Chi Hạ bị bà ấy nhắc đến nhức cả tai, vừa vặn hôm nay ra ngoài nên tiện thể chuộc lại.
Yết hầu Từ Ngao trượt lên xuống kịch liệt, một lúc lâu sau mới nói: "Thật ra không cần đâu.
"
Lúc hắn đem bán không hề hối hận.
Giờ cầm lại chỉ thấy nóng tay.
Tang Chi Hạ nghe xong lại nói: "Đã là vật bất ly thân của ngươi, thì nên ở trong tay ngươi.
"
"Dù sao đồ ta đã chuộc lại cho ngươi rồi, ngươi tự giữ cho kỹ, nếu bị phát hiện lại xảy ra chuyện, ta không có tiền dư để chuộc lại lần nữa đâu.
"
Ngọc bội nhỏ cỡ hai ngón tay, giá lại khá đắt.
Nàng phải thêm mười lạng bạc mới khiến ông chủ tiệm cầm đồ đồng ý, thêm lần nữa thì thật sự không còn tiền.
Từ Ngao nghe ra nàng xót tiền mà thấy buồn cười, thả lỏng tư thế dựa vào ván nói: "Xót rồi à?"
"Chứ sao?"
Tang Chi Hạ khoa trương nói: "Ngươi không biết ta giấu chút tiền đó khó khăn thế nào đâu!"
Tuy rằng cũng giấu được kha khá, nhưng đó đều là của nàng, ai cũng đừng hòng động vào!
Từ Ngao bị vẻ mặt tiếc nuối của nàng chọc cười, nhìn nàng chằm chằm, nhướng mày lên, bỗng dưng toát ra vẻ phong lưu đã lâu không thấy.
"Là xót tiền riêng của ngươi, hay xót ta mất bảo bối?"
Câu này nghe thoáng qua thì không có gì, nhưng nghĩ kỹ lại, thì chỗ nào cũng không đúng lắm.
Tang Chi Hạ kiếp trước chỉ muốn kiếm tiền no bụng, không có tâm tư yêu đương cũng chẳng màng đến tình cảm nam nữ.
Chưa từng rung động, nên cảm thấy có chút không đúng.
Nhưng không nghĩ ra là tại sao.
Đang lúc bốn mắt nhìn nhau, không khí yên tĩnh, thì bên ngoài bỗng vang lên giọng nói kinh ngạc của Từ nhị thẩm: "Giờ này rồi, người nói nay sẽ nấu cơm đâu?"
"Ngươi không động đậy thì bếp tự nóng lên à? Cả nhà phải đói meo chờ ngươi trốn việc sao?"
Bị gọi tên, Tang Chi Hạ bỗng rùng mình, liếc xéo Từ Ngao một cái, bực bội nói: "Nói lắm làm gì? Làm lỡ giờ ta nấu cơm rồi.
"
Nàng nói xong sải bước đi ra ngoài.
Từ Ngao ngồi tại chỗ xoa xoa ngọc bội mất mà lại có được trong lòng bàn tay, nhắm mắt thở ra một hơi nóng rực.
Hắn thu dọn xong đi ra ngoài, Tang Chi Hạ đang cúi đầu xử lý thịt trong chậu gỗ.
Đi một chuyến đến trấn quá mệt, lúc mua thịt tiện thể mua luôn mười cân.
Hứa Văn Tú muốn giúp đỡ, nhưng nhìn đống thịt sống đỏ trắng lẫn lộn này, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Hạ Hạ, con định làm thế nào vậy?"
Tang Chi Hạ thoăn thoắt cầm dao chia thịt thành từng miếng nhỏ vừa ăn, không ngẩng đầu nói: "Nhị thúc bọn họ vẫn chưa về, con ninh thịt trước, chờ họ về vừa lúc có thể ăn nóng.
"
Vốn bất mãn vì Từ Ngao về trước, Từ tam thẩm nghe vậy, mày giãn ra không ít.
Từ nhị thẩm lại nhịn không được nói: "Từ Ngao, rốt cuộc nhị thúc ngươi bị trì hoãn chuyện gì? Khi nào mới về được?"
Từ Ngao lười biếng nói: "Tóm lại là có việc nên chậm trễ, ta cũng không rõ, chờ họ về sẽ biết.
"
Hắn nói xong xắn tay áo lên, vui vẻ nói: "Chi Chi, ta làm gì?"
Lực lượng lao động tự nguyện đến mà không dùng thì uổng.
Tang Chi Hạ chỉ vào lò bếp đang cháy đỏ, nói: "Ngươi giúp ta đốt lớp da heo này đi, trên đó vẫn còn lông đấy.
"
Lông tơ nước nóng không làm sạch được, lăn qua than một lần là cháy sạch, hơn nữa da heo nướng qua ăn ngon hơn.
Từ Ngao lần đầu làm việc này, động tác vụng về nhưng thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Than hồng thiêu đốt da heo kêu lép bép, lớp da heo trắng hồng bị đốt đen sì, dùng bàn chải chà sạch lớp đen bên ngoài, lộ ra lớp da heo vàng óng.
Tang Chi Hạ cắt thịt đã xử lý thành từng miếng dày mỏng đều nhau, vớt ra cho hết vào nồi sắt đang nóng sôi.
Dầu mỡ kêu xèo xèo, trên bếp dần dần lan tỏa mùi thịt thơm nức.
Từ Minh Dương nhịn không được thò đầu ra từ trong nhà.
Từ Minh Húc ba tuổi thì trực tiếp hơn, cậu bé nhìn chằm chằm vào nồi đang bốc khói, mắt sáng long lanh, khóe miệng cũng sáng long lanh.
"Thịt thịt!"
Được ăn thịt rồi!
Nhà đã lâu không thấy bóng dáng thịt, người lớn còn nhịn được, nhưng với đứa trẻ thèm ăn thì cực kỳ khó chịu.
Tang Chi Hạ nén cười nhét vào tay cậu bé một cái bát nhỏ, trong bát có hai miếng thịt chiên giòn vừa được vớt ra.
"Tiểu Minh Húc giúp ta nếm thử xem ngon không, được không?"
Từ Minh Húc vừa nhận lấy bát nhỏ bằng hai tay, Từ nhị thẩm liền nhíu mày bất mãn.
"Này này! "
"Minh Dương, Yên Nhiên, các ngươi cũng lại đây.
"
Tang Chi Hạ nhanh chóng cướp lời trước bà ta, cười nói: "Trẻ con thèm ăn, ăn trước hai miếng cũng không sao, nhị thẩm thấy đúng không?"
Nếu nàng chỉ cho Từ Minh Húc, nhất định sẽ có người gây chuyện.
Nhưng nếu những đứa trẻ khác đều được ăn, dường như cũng không có gì to tát nữa.
Từ nhị thẩm nuốt ngược lời định nói vào bụng, Tang Chi Hạ cũng chia cho mỗi đứa trẻ được gọi đến một phần thịt như nhau, Từ Cẩm Tích đang nằm trong lòng Hứa Văn Tú cũng được một miếng nhỏ.
Mấy đứa trẻ ăn thịt trong tay đầy vui vẻ, lão gia tử đang ngồi hóng mát trong sân thấy vậy, ánh mắt dần thêm dịu dàng.
Có thể thiên vị mà vẫn công bằng, như vậy rất tốt.
Trẻ con bận rộn gặm miếng thịt thơm nức trong tay, động tác trên tay Tang Chi Hạ cũng không ngừng.
Thịt được ninh một lúc thì ra gần hết mỡ, mỡ heo vớt ra cho vào lọ để dành xào rau.
Số thịt còn lại cũng được chia ra hơn phân nửa, đều được nàng ngâm trong lọ đựng đầy mỡ heo.
Từ tam thẩm đang lau miệng cho Từ Yên Nhiên, thấy vậy tò mò hỏi: "Ngâm để làm gì?"
Tang Chi Hạ cúi đầu lựa rau lớn nhỏ trong rổ, không ngẩng đầu nói: "Thịt ăn không hết ngâm trong mỡ sẽ không bị hỏng, lúc nấu cơm múc trực tiếp từ trong lọ ra cũng không làm lỡ việc ăn.
"
Không có tủ lạnh, đây là cách kéo dài thời gian bảo quản khá tốt.
Ngày mai đến lượt Từ tam thẩm nấu cơm, bà ta nghe xong lộ vẻ trầm ngâm, đứng bên bếp nhìn Tang Chi Hạ làm như thế nào.
Tang Chi Hạ nhận ra ý đồ của bà ta cũng không che giấu, hào phóng nói: "Người đông xào rau bất tiện thì có thể làm món hầm.
"
"Dầu nóng cho thịt vào, xào một lúc thì cho rau đã rửa sạch vào nồi, đổ nước ngập hết đồ trong nồi, rồi rắc chút muối nếm thử độ mặn là được.
"
Thịt hầm rau, đơn giản dễ làm.
Từ tam thẩm như hiểu ra, chờ Tang Chi Hạ mở nắp nồi trên bếp bên cạnh, ngửi thấy mùi gạo thơm phức liền nhịn không được ngượng ngùng nói: "Vậy nước nấu cơm thì sao? Nước cho như thế nào?"
"Dùng ngón tay.
"
Tang Chi Hạ duỗi ngón trỏ ra chỉ vào đốt ngón tay thứ hai nói: "Đầu ngón tay chạm vào gạo, đổ nước đến độ cao này là vừa.
"
Từ tam thẩm âm thầm ghi nhớ điểm này, kéo Từ Yên Nhiên đi chỗ khác.
Từ Ngao ngồi xổm bên bếp canh lửa, nghe xong liền thử sờ ngón trỏ.
Đến đây sao?
"Từ Ngao?"
"Hửm?"
Hắn bị giọng nói của Tang Chi Hạ đột nhiên gọi hồn về, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Tang Chi Hạ có chút buồn cười: "Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"
Từ Ngao bật cười lắc đầu: "Không có gì, sao vậy?"
"Khoai tây hôm qua còn một ít, ngươi đi tìm giúp ta nhé.
"
Món hầm thêm khoai tây cũng ngon.
Từ Ngao đứng dậy đi, Hứa Văn Tú thấy hắn tự nhiên cầm dao gọt vỏ khoai tây, thần sắc có chút không được tự nhiên.
Việc bếp núc là việc của nữ nhân, Từ Ngao đường đường chính chính là một nam nhân, sao lại thích cùng thê tử quanh quẩn bên bếp núc được?
Từ Minh Huy và Từ Minh Dương nhà nhị phòng đều đứng cách xa, cứ tiếp tục thế này thì không ổn?
Bà ấy đang do dự có nên bảo Từ Minh Húc gọi Từ Ngao đi không, thì Từ nhị thẩm đang liên tục ngó ra ngoài cửa bỗng kinh ngạc kêu lên: "Nhị gia, chàng làm sao vậy?"
"Sao lại thành ra thế này?"
Tiếng gọi của bà ta thu hút sự chú ý của mọi người, Từ Ngao đang gọt vỏ khoai tây lặng lẽ nhếch môi.
Từ nhị thúc bước chân tập tễnh với vẻ mặt đen sì bước vào cửa, nhìn thấy Từ Ngao đã thay quần áo sạch sẽ, tức giận nghiến răng.
Từ Ngao như lúc này mới nhìn thấy ông ta, đặt củ khoai tây đã gọt tròn vo vào chậu, cười nói: "Nhị thúc, tam thúc, hai người về rồi.
"
Từ tam thúc như người mất hồn run run rẩy rẩy bước vào cửa, mặt trắng bệch cười khổ: "Đúng vậy.
"
"Cuối cùng cũng về rồi! "