"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Lão gia tử giận dữ quát: "Ta cho dù có chết, cũng tuyệt đối không phân gia!"
Thế gia đại tộc, điều tối kỵ nhất chính là huynh đệ bất hòa, phân ly tổ nghiệp.
Nếu thật sự phân chia gia sản, e rằng ông ấy chết cũng không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông của Từ gia nữa!
Lão phu nhân cũng lạnh lùng nói: "Thật đúng là thứ con vợ lẽ không biết điều, chuyện phân gia cũng dám thốt ra khỏi miệng!"
"Ngươi là thứ nữ, đúng là không biết điều."
Tang Chi Hạ bị giọng điệu khinh miệt của bà ta chọc cười: "Vậy tổ mẫu hãy mở to mắt nhìn xem, trong cái nhà này còn chỗ nào cho đại phòng bọn ta đặt chân?"
Đừng nói là chỗ đứng đàng hoàng, cả nhà đại phòng sắp bị người ta chèn ép đến không còn chỗ dung thân!
Hứa Văn Tú muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào không thành tiếng.
Tang Chi Hạ ôm Từ Cẩm Tích đang khóc đến đỏ bừng mặt, thản nhiên nói:
"Tổ phụ, tình hình chính là như vậy, có thể dung thân cũng chỉ còn lại nơi này."
"Nhị thẩm trong lời ngoài lời đều ám chỉ đây là lỗi của đại phòng, nhưng người đừng quên, hiện giờ có thể có một nơi rách nát như vậy để tạm thời tránh mưa tránh gió, cũng là nhờ phúc của đại phòng."
"Ta là tân nương tử, lại là vãn bối, chuyện thị phi của trưởng bối ta không tiện nói nhiều, nhưng tổ phụ là người đứng đầu gia tộc, lúc này, người nên lên tiếng đòi lại công bằng cho quả phụ cô nhi đại phòng."
Hái quả của người khác còn muốn đạp đổ cả cành, thiên hạ nào có đạo lý như vậy!
Trong lòng lão gia tử đối với trưởng tử cũng có oán hận, cho nên mặc kệ nhị phòng tam phòng gây sự, vẫn nhất mực không lên tiếng.
Nhưng Tang Chi Hạ đang trắng trợn bức ông ấy.
Nàng nhất định phải bức lão gia tử trước khi vào nhà phải bày tỏ thái độ.
Thái độ này, quyết định về sau đại phòng có thể chia được bao nhiêu cơm, cũng quyết định bọn họ có thể ở nơi nào.
Một mình Tang Chi Hạ đối mặt với nhiều người như vậy, lại không hề tỏ ra nao núng.
Lão gia tử dùng ánh mắt thâm trầm nhìn nàng một lúc, hồi lâu sau mới nói: "Tuổi còn trẻ, tính tình ngược lại rất cứng cỏi."
Tang Chi Hạ có chút hổ thẹn cười khan một tiếng, chậm rãi nói: "Ta đâu tính là gì?"
"Từ kinh thành đến đây hơn ba tháng, từ mùa hạ đi đến giữa thu, Từ Ngao bản thân mỗi ngày đều giấu người ta mà nôn ra máu, nhưng vẫn cõng người đi một đường, dọc đường đi cũng chưa từng để nhị thúc tam thúc phải chịu nửa điểm vất vả, xương cốt của hắn mới gọi là cứng rắn thật sự."
Từ Ngao chân trước mới cõng người đến đây, người thật sự nhẫn tâm bức ép quả phụ và hai đứa em nhỏ của hắn đi ở chuồng bò sao?
Lão gia tử, có tâm thì mau lên tiếng!
Lời nói đến mức này, đã không còn là ám chỉ nữa rồi.
Vị lão gia tử trải qua hai triều đại nhìn không ra cảm xúc hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại nói: "Vậy ngươi thân là trưởng tôn tức phụ của Từ gia, nếu đã bất mãn với sự phân chia của nhị thẩm ngươi, vậy ngươi có cách phân chia nào tốt hơn không?"
Tang Chi Hạ dừng một chút rồi nói: "Mẫu thân ta nhất định phải có một gian phòng riêng, bà ấy muốn dẫn theo Minh Húc và Cẩm Tích ở phòng phía đông."
Phòng ốc thực sự quá ít, người thì lại nhiều.
Trong tình cảnh này, chỉ có thể cố gắng giành lấy một chút.
Nhưng vẫn phải ưu tiên cho người già và trẻ nhỏ.
Lão gia tử nghe xong có chút ngoài dự đoán, trầm giọng nói: "Vậy ngươi và Ngao Nhi thì sao?"
"Bọn ta ở gian nhà kho phía tây."
Không biết Từ Ngao đã trở về từ lúc nào, cũng không biết đã đứng nghe ở cửa bao lâu.
Thế nhưng hắn vừa bước vào, lời nói ra chính là: "Ngươi ở cùng mẫu thân đi, ta sẽ ở nhà kho đó."
Nhà kho phía tây được xây bên ngoài tường viện, một nửa là tường đất, ba mặt đón gió.
Chủ nhân trước có lẽ là dùng để nuôi gia súc, chỉ dựng một mái che đơn sơ, cỏ khô trên đó cũng bị gió thổi bay gần hết.
Nói không ngoa, nơi đó chỉ còn lại một bộ khung gỗ trống rỗng, so với ngủ ngoài trời cũng chẳng khác là bao.
Hứa Văn Tú đau lòng không chịu nổi, nhưng Từ Ngao lại đỡ bà ấy nói: "Mẫu thân, nàng ấy ở cùng người, cũng có thể giúp người chăm sóc Minh Húc và Cẩm Tích, có thể chiếu cố lẫn nhau."
Trong lời nói của hắn tự động xem Tang Chi Hạ vào vị trí người giúp đỡ chăm sóc đệ đệ muội muội, lại tuyệt nhiên không nhắc đến nhà kho mà mình sắp ở là tình cảnh như thế nào.
Tang Chi Hạ mím môi không tiếp lời.
Từ Ngao đã nhìn về phía những người còn lại trong sân: "Như vậy, mọi người còn có ý kiến gì không?"
Từ nhị thẩm còn muốn nói xen vào, nhưng lời đến bên miệng lại bị Từ nhị thúc ấn xuống.
Thấy tốt rồi thì nên thu tay lại.
Như vậy nhị phòng và tam phòng mỗi người chiếm hai gian phòng, theo thứ tự lớn nhỏ trước giờ của Từ gia mà nói, bọn họ đã chiếm được lợi thế rồi.
Chuyện phân chia phòng ốc tạm thời khép lại, nhưng chuyện tiếp theo còn khiến người ta đau đầu hơn.
Bởi vì căn nhà tranh này nếu không dọn dẹp thì thật sự rất khó ở.
Trong sân không có giếng nước, muốn lấy nước phải ra giếng nước đầu làng hoặc là ra sông, việc gánh nước đã có Từ Ngao làm, nhưng còn lại cũng là một đống việc.
Lão phu nhân cả đời sống trong nhung lụa, ba tháng đi đày cũng không thay đổi được thói quen sai bảo người khác, lão gia tử thì càng không thể, vậy nên những việc còn lại chỉ có thể những người khác làm.
Điều duy nhất đáng mừng là, sau khi mỗi người dọn dẹp xong chính phòng, thì những người ở phòng phía đông, phía tây và hậu phòng có thể tự quét tuyết trước cửa nhà mình.
Hứa Văn Tú dỗ dành Từ Minh Húc và Từ Cẩm Tích đang sợ hãi đi ngủ, thực sự không rảnh tay, Tang Chi Hạ bất đắc dĩ gánh vác việc dọn dẹp phòng phía đông.
Nàng xé một bộ y phục rách của Từ Ngao làm giẻ lau, thay nước mấy lần mới coi như quét dọn qua loa xong.
Ngay sau đó, một vấn đề khác lại xuất hiện trước mắt.
Ai sẽ đi nấu cơm?
Người sắp xếp cho bọn họ chỗ ở này rất chu đáo, ngoài việc chất sẵn chăn đệm và vải thô may y phục, còn chuẩn bị cả gạo, dầu, muối, mì đủ cho Từ gia ăn trong mấy tháng.
Tạm thời sẽ không lo chết đói, nhưng ai sẽ đi nấu đây?
Từ Ngao đã gánh nước mười mấy lần, hiện tại vẫn đang trên đường đi gánh nước về đổ đầy chum.
Hắn rảnh rỗi cũng không có khả năng đi nấu cơm.
Còn những người khác...
Tang Chi Hạ bất đắc dĩ ném giẻ lau trong tay xuống, thở dài.
Hình như chỉ còn lại mình nàng...
Mặc dù không còn lựa chọn nào khác, nhưng Tang Chi Hạ vẫn nhịn không động thủ.
Đối với một cô nhi có kỹ năng sinh tồn max level như nàng mà nói, nấu ăn quả thực không khó.
Nhưng tình huống của Từ gia đặc biệt, một lần sẽ biến thành ngày nào cũng phải làm, sơ sẩy một chút nàng sẽ biến thành bà lão đầu tắt mặt tối bên bếp lửa.
Chuyện gì cũng xung phong cũng không phải chuyện tốt.
Nàng kiên nhẫn chờ đợi, không bao lâu sau liền có người không nhịn được nữa.
"Đại tẩu, đã qua giờ cơm trưa của cha mẹ rồi, sao vẫn chưa thấy ai đi nấu cơm?"
Từ nhị thẩm mặt mũi lấm lem bụi bặm, cau có nói: "Các người chỉ quét dọn mỗi một gian phòng, sao có thể lề mề lâu như vậy?"
"Khẩu vị của mẫu thân vốn đã không tốt, nếu bị đói thì làm sao?"
Hứa Văn Tú nghe vậy có chút luống cuống: "Ta...!Ta đi nấu ngay đây!"
Tang Chi Hạ ngạc nhiên: "Mẫu thân, người..."
"Ta biết nấu một chút."
Hứa Văn Tú hiểu lầm Tang Chi Hạ lo lắng bà ấy không biết nấu ăn, cố nén bi thương giải thích: "Lúc cha chồng con còn sống, thi thoảng ta cũng xuống bếp nấu cơm cho ông ấy, chỉ là..."
Bà ấy nghẹn ngào bước ra ngoài, Tang Chi Hạ quay đầu nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say trên giường, bất đắc dĩ cười khổ.
Đây đều là chuyện gì vậy chứ...
Một khắc sau, trong sân bỗng chốc khói đen mù mịt.
Từ Ngao ném thùng nước xuống, vội vàng chạy vào: "Mẫu thân!"
Hắn vừa đứng vững, liền nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hứa Văn Tú.
"Ta...!Ta không ngờ lửa lại khó nhóm như vậy..."
Bà ấy nhóm lửa nửa ngày trời, thế nhưng không những không nhóm được lửa, ngược lại còn bị khói hun đến chảy nước mắt.
Vất vả lắm mới thấy được chút lửa, nhưng trong bếp lại bốc lên làn khói đen ngòm.
Từ Ngao lo lắng kiểm tra một lượt, xác định bà ấy không bị thương, bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân, người vào trong nghỉ ngơi đi, để con làm cho."
Hứa Văn Tú vội vàng nói: "Thánh nhân dạy 'Quân tử viễn trù tử', những việc bếp núc như vậy sao có thể để con làm?"
Từ Ngao tự giễu: "Con đã giống quân tử bao giờ đâu?"
Trên đường bị đày ải trông hắn chẳng khác nào tên du côn bẩn thỉu, còn trước khi bị đày lại là công tử bột khét tiếng lêu lổng.
Hai chữ quân tử có liên quan gì đến hắn?
Hắn không nói hai lời, đỡ Hứa Văn Tú đi vào trong: "Mẫu thân, người vào trong nghỉ ngơi đi, còn lại cứ giao cho con."
Lúc Tang Chi Hạ từ nhà kho phía tây đi tới, khói đen trong sân rõ ràng đã dày đặc hơn rất nhiều.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Ngươi muốn đốt cả cái nhà này sao?"
Từ Ngao cứng đờ người, mặt không chút thay đổi quay đầu lại, để lộ ra khuôn mặt đã bị tro bụi nhuộm đen từ lúc nào.
Tang Chi Hạ không nhịn được bật cười.
Trên khuôn mặt cứng ngắc của Từ Ngao hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lúng túng nói: "Ta đã dùng cỏ khô rồi, nhưng không nhóm được lửa."
Hắn nói với Hứa Văn Tú rất tự tin, nhưng thực tế lại không có chút kinh nghiệm nào.
Tang Chi Hạ thật sự không nhịn được nữa, bước tới nói: "Ngươi nhét cả bó củi vào trong đó thì làm sao nhóm được lửa?"
Từ Ngao nhướng mày: "Ngươi biết sao?"
Tang Chi Hạ học theo dáng vẻ của hắn nhướng mày: "Ngươi đoán xem?"