Thay Gả, Trốn Phi

Màn đêm buông xuống, sứ thần của Thần quốc đến chơi, hoàng cung Già quốc cử hành dạ tiệc, Sở Lăng Yên cùng Bộ Phi Ngữ mới vừa trở về Tuyên vương phủ, liền vội vã ngồi xe ngựa hướng về hoàng cung mà tiến đến.

Trong đại điện, tiếng nhạc khẽ vang lên, ống tay áo của những vũ nữ bay phất phới, vô số cánh hoa kiều diễm nhẹ tung bay trên đại điện, hương hoa thấm tận đáy lòng làm người ta mê say. Nữ tử lộ ra nụ cười như hoa, hướng bốn phía mỉm cười, trong cơn mưa hoa đầy trời, một thiếu nữ áo trắng che mặt, như hoa lan trong cốc xuất hiện, nữ tử váy trắng đảo đôi mắt xinh đẹp một vòng, khi thì giơ cổ tay, ánh mắt nhẹ khép hờ, khi thì tung vũ cánh áo, váy dài bồng bềnh bay trong gió.

Một khúc vũ nhạc kết thúc, vũ nữ rối rít lặng yên không một tiếng động rút khỏi đại điện, chỉ độc lưu lại nữ tử váy trắng kia một người đứng giữa đại điện.

Sứ giả thần quốc đứng dậy đi đến bên cạnh nữ tử váy trắng, đối với vị đế vương an tọa trên ghế rồng cung kính khom lưng hành lễ, “Sở hoàng, lần này Thần quốc ta đặc biệt mang Ngọc Nhị công chúa ngàn dặm xa xôi đến Già quốc, là vì muốn thương lượng việc hòa thân, không biết ý của Sở Hoàng như thế nào?”

Sở Ngự Phong gật đầu cười nói, “Hôn phối hai nước, biên cảnh cũng có thể dừng lại giao chiến, sẽ không để bá tánh thường dân phải chịu đựng nỗi khổ chiến loạn nữa, như thế thì quá tốt!”

Nam Ngưng hoàng hậu mở miệng dò hỏi,“Dưới trướng hoàng thượng phần đông là hoàng tử, không biết công chúa sẽ lựa chọn vị hoàng tử nào?”

Nữ tử áo trắng xoay người đi đến một bên của đại điện, nhẹ nhàng bỏ khăn che mặt ra, nhìn vị nam tử trước mặt, một đôi mắt yêu kiều, thâm tình nhìn hắn, “Người mà Ngọc nhị ngưỡng mộ đã lâu đó chính là Tuyên vương Sở Lăng Yên.”

Cơ bản Sở Lăng Yên không có ý định để ý tới, nhưng khi ngẩng đầu ngước nhìn nữ tử váy trắng ấy, trong nháy mắt, đột nhiên giật mình, hắn từ từ đứng người lên, đáy mắt lóe lên tia kinh sợ, “Tuyết Nhu…”

Bộ Phi Ngữ ngồi ở một bên, nhíu mày nhìn hai người bên cạnh, nhìn ánh mắt họ cùng giao nhau, thì đã biết nhất định đã quen biết nhiều năm rồi, trong tâm nàng mơ hồ có chút bất an, không khỏi từ từ nắm chặt ống tay áo của mình.

”Chỉ là…Tuyên vương đã cưới Mộc Yên Nhiên nữ hài tử của thừa tướng làm vương phi, Ngọc Nhị công chúa không bằng chọn một người khác thì tốt hơn.” Hoàng hậu có chút khó khăn, ánh mắt rơi vào trên người Sở Lăng Nhiên.

”Ngọc Nhị nguyện chỉ gả cho Tuyên vương, làm trắc phi cũng tốt.” Nữ tử áo trắng từng câu từng chữ nói ra, ánh mắt thủy chung đầy thâm tình nhìn chăm chú vào tử y nam tử trước mắt mình, phảng phất trên thế gian này cũng chỉ có hắn mà thôi.

Lời vừa nói ra, trên đại điện đều một hồi thổn thức, công chúa của một nước lại cam tâm tình nguyện gả cho Tuyên vương chỉ cầu làm trắc phi, lại nói hắn cũng không quyền không thế, chỉ là một vương gia nhàn tản, khiến mọi người quá đỗi kinh ngạc.

”Tốt, vậy trẫm sẽ ban Ngọc nhị công chúa tứ hôn cho Tuyên vương, ngày mai lập tức cử hành hôn lễ!” Sở Ngự Phong lớn tiếng tuyên bố, từng câu từng chữ như kim châm đâm thẳng vào trong tai của Bộ Phi Ngữ.

Đột nhiên, thân hình nữ tử váy trắng nghiêng về phía trước, mảnh mai tơ liễu ngã té xuống đất.

”Tuyết Nhu!” Sở Lăng Yên cảm thấy cả kinh, đưa tay đem nữ tử áo trắng ôm vào trong ngực, ôm nàng chạy vội về hướng bên ngoài của đại điện.

Một nam tử áo trắng cũng ngước mắt nhìn về nử tử váy trắng kia, khuôn mặt ôn tồn tao nhã đột nhiên thay đổi sắc, lại là nàng ấy!

”Mau truyền ngự y!” Sở Ngự Phong truyền lệnh nói, bước nhanh đi xuống thềm đá, theo ra cổng.

Hoàng hậu nhìn thấy mọi người trong điện châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào, bèn khoát tay áo nói, “Tất cả mọi người giải tán đi.” Nói xong cũng vội vội vàng vàng ra khỏi đại điện.

Bộ Phi Ngữ từ từ đứng người lên, giật mình đứng yên tại chỗ như tượng gỗ, cũng không nhúc nhích, mỹ mâu trong suốt đã xuất hiện một tầng hơi nước, nàng không ngờ, mới một khắc vừa nãy nam tử ấy còn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, vậy mà một khắc sau trước mặt nàng lại ôm một cô gái khác chạy bay rời đi, bỏ mặc nàng ở chỗ này, thậm chí cũng không từng nhìn xem nàng một cái đã rời khỏi.

Nàng đột nhiên khẽ cười một tiếng, khóe miệng mang theo một nỗi khổ khó tả, từng bước khó khăn rời khỏi đại điện.

”Chủ tử muốn đi đâu?” Hoa Mộng Dao nhìn thấy thần sắc của Bộ Phi Ngữ có chút dị thường, không khỏi có chút bận tâm, chuẩn bị cất bước theo sau.

”Mộng Dao, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Bộ Phi Ngữ nhẹ nói, một câu nói phảng phất như đã tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng.

Trong đại điện, một nam tử áo trắng đứng dậy lặng lẽ đi theo ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui