Định mệnh ta gặp nhau.
– Thưa ông, con muốn về trường THPT CL2 để dạy hoc.
– Tại sao con lại muốn về trường đó dạy? Với lại con còn nhỏ tuổi làm sao mà có thể đi dạy được.
Ông ngạc nhiên hỏi tôi.
– Dạ thưa ông con muốn dạy trường đó vì ngôi trường đó mang bao kỉ niệm của bố mẹ con. Còn việc tuổi tác thì ông yên tâm. Con vừa tốt nghiệp sau 4 năm du học ở canada về. Ở trường đó, co sẽ dạy muốn Ngoại ngữ. Còn về thủ tục đi dạy thì con tin rằng cái đó đối với ông không khó.
Sau một hồi suy nghĩ rồi ông đáp:
– Thôi được rồi, ông sẽ chấp nhận chuyện này nhưng với 3 điều kiện.
-Bộ có điều kiện nữa hả ông. Mà sao ông ăn gian quá. Con nhờ ông có một chuyện mà ông đưa ra tới 3 điêu kiện.
Tui giãy nãy trả lời ông. Làm mặt hờn dỗi.
– Nếu con không chịu thì thôi vậy.
Ông nhanh chóng nói.
– Thôi được rồi. mà 3 điều kiện đó là gì vậy ông?
Tui vẫn giữ nguyên bộ mặt hờn dỗi.
– Thứ nhất cuối tuần con phải về thăm ông. Thứ hai không làm việc đó quá 1 năm. Và cuối cùng thì sau khi hết 1 năm thì con sẽ về quản lí công ty chứ ông già rồi cần được nghĩ ngơi chứ.
Ông cười hiền và đáp lại tui.
– … Sau khi dạy xong thì cho con tự do được 2 năm nha ông.
– Không được.
– Vậy 1 năm nha ông. Nha ông.
– Thôi đượch rồi. Nhưng mà sau đó phài về phụ ông quản lí công ty đó.
-Dạ con biết ùi. Con cảm ơn ông, con yêu ông nhiều lắm. Ông của con là nhất. Hoan hô ông muôn năm.
Vừa nói tui chạy đến ông, ôm cổ ông và hôn lên má ông cái chụt………………
-Thôi đi. Lớn đầu rồi mà như con nít. Sắp đi dạy rồi mà còn làm như vậy không sợ học trò nó cười hả?
Ông chọc tui.
– Có gì đâu mà cười hả ông? Con chỉ thể hiện tình cảm của mình thôi mà.
Tui vui mừng cảm ơn ông. Vì thực chất tui chã thích công việc kinh doanh. Nó thật nhàn chán và nhiều thủ đoạn vì người ta nói “thương trường là chiến trường”. Nhưng kệ tới đó ùi tính, bây giờ tui sắp đạt được ước mơ của tui qua bao năm qua ùi. Mừng quá đi thôi.
................
Tui: tên Hoàng Băng Thiên(tên hay chưa) năm nay 18 tuổi. Mới du học sau 4 năm ở Canada.Là đứa cháu day nhất của giám đốc công ty X. Ba mẹ qua đời do tai nạn giao thông khi tui mới 5 tuổi.
Ngoại hình: cao 1m70, trắng trẻo dể thương và sở hữu đôi môi rất quyến rũ: nhõ nhắn, xinh xinh(cái này là mang vẻ đẹp của mẹ tui) nhìn rất gợi cảm. Tính cách nhí nhảnh, hồn nhiên, trẻ con và đặc biệt là sợ mèo(cái này là vi lúc nhỏ bị mèo cào nên bây giờ vẫn còn bị ám ảnh).
Thế là nữa tháng sau tui được nhận vào dạy. Trước khi đi, ông dặn dò tui đủ thứ nào là phài thường xuyên về thăm ông, phải tự biết chăm sóc bản thân( cái này là ông hơi thừa vì từ lúc 14 tuổi tui đã sang canada sông rùi), không dạy quá sức, v.v…Ông làm như tui là con nít( dù sao tui cũng đã 18 tuổi rùi chứ).
Tui xuống trước hai ngày để có gì thì làm quen trước với trường lớp. Xuống đó tui ở một nhà người quen. Đó là nhà anh trợ lí của ông tui. Nhà chỉ có ba mẹ anh ý sống thôi vậy nên khi tui sống chung 2 bác ý rất vui. Chiều hôm đó tui đi dạo để quen vs đường xa dưới này. Lúc đang trên đường về tui thấy một bé gái khoảng 10 tuổi đang khóc bên đường. Thấy vậy tui chạy tới hỏi em ý:
-Có chuyện gì vậy em? Sao em lai đứng đây khóc?
Em đáp trong tiếng nấc:
-Em…em bị 2 anh thanh niên đi xa máy…giựt mất 10 tờ vé số.
Nói tới đây em lại òa khóc.
Thì ra đó là một cô bé bán vé số. Tui rút ví ra và đưa cho em ấy 1 tờ 200k.
-Thôi em nín đi cầm lấy số tiền này mà giữ.
Có vẻ như em còn ngần ngại nhìn tui với ánh mắt rụt rè.
-Em nhận đi. Không sao đâu.
Cuối cùng thì em cũng nhận và nhìn tới với vẻ mặt biết ơn. Sau đó em đó tiếp túc đi bán và không quên nói với tui lời cảm ơn. Giờ đây tui thấy mình thật hạnh phúc và yêu đời vô cùng. Vì tui đã làm 1 điều tốt khi giúp được em gái lúc nãy. Nhưng việc làm của tui đối với em gái kia thì đã làm cho một người chú ý.
Qua hôm sau, tui đến khu du lịch Xẻo Quýt để chơi(cái này là tui đọc từ truyện Thằng Lớp Trưởng Cúi Bắp) để tham quan. Thoáng chốc, đã đến lúc về để ăn cơm. Đến bữa cơm bác gái nói tui:
– Cháu thông cảm nha. Ở đây thì cơm đạm bạc, chứ không có ăn ngon như trên thành phố.
– Ấy chết. Bác nói vậy con áy náy lăm. Hai bác cho con ở nhờ như thể này thì con cảm ơn không hết. Mà 2 bác yên tâm con dể nuôi lắm ăn gì cũng được.
-Thì bác chỉ lo vậy thôi.
Bác gái cười hiền.
-Thôi bà, tui biết là cháu Thiên dể chịu lắm, chứ không có khó tính như mấy thằng công tử bột khác đâu. Thôi ăn cơm đi cháu không nguội rồi ăn mất ngon.
-Dạ. Mà bác ơi, ăn xong để con rửa chén nha.
-Thôi con là khác đặc biệt cứ để đó bác làm cho. Cháu xuống ở chung vs 2 bác là vui rồi.
-Nhưng con thấy áy náy quá. Bác để con rửa cho, lúc trước con xa nhà 4 năm thì mấy chuyện này con cũng làm mà.
– Nếu con muốn thì cũng đc.
Cuối cùng sau một hồi thuyết phục và tốn 1 lường lớn enzim 2 bac cũng đồng ý. Và 3 người tiếp tục ăn cơm. Rồi tui thực hiện nghĩa vụ của mình là rửa chén. Vì ở đây là miền quê nên mọi người ngủ rất sớm khi 8h tối thì nhà nào cũng đóng cửa, tắt đèn cả. Tối đó tui ngủ một giấc ngon tới sáng chắc là vì đi tham quan Xẻo Quýt nên mệt. Trước khi ngủ tui không quên hẹn báo thức để mai dậy sớm và thực hiện mơ ước của mình trong nhiều năm qua.
Reng…Reng…reng..
Nhờ cái đồng hồ mà tui thức dậy lúc 5h30, làm vệ sinh khoảng 20”. Tui ra nhà và thấy tô bún đã đặt trên bàn. Thì ra bác gái đã chuẩn bị trước đồ ăn sáng cho tui. Ăn xong là 6h10, tui thay quần áo và đi đến trường. Buổi sáng, cảnh ở đây rất yên bình, không khí trong lành chứ không nhộp nhịp, ồn ào hay ô nhiễm ở đất Sài thành. Chạy xe 5′ thì tui tới trường. Lúc này thì rất ít học sinh, tui có cơ hội ngắm nhìn trường kĩ hơn. Khoảng 6h30 thì tui vào phòng họp và giới thiệu vs một số giáo viên mới. Họ nhìn tui vs ánh mặt tò mò và ngạc nhiên vì tui không khác nào là học sinh cáp 3.Thậm chí còn trẻ hơn 1 số người.
Sáng nay là thứ 2 nên có chào cờ đầu tuần, tui theo nhiều giáo viên để dự buổi chào cờ đầu tuần. sau khi kết thúc buổi chào cờ. Tui đi theo cô Hoa lên lớp 11CBz vì cô củng lên dạy gần lớp tui.( cô Hoa là giáo viên dạy văn, khoảng trên 40 và là GVCN lớp 11CBz).Tui bước vào lớp vs nụ cười nở trên môi. Ở dưới lớp nhiều học sinh ồ lên, chắc họ không ngờ tui nhìn nhỏ như vậy mà la giáo viên. Bước vào, cả lớp đứng dạy tui nói:
– Good morning!!
– Good morning!!!
Cả lớp chào lại tui.
Sitdown please!!
Thế là cả lớp ngồi xuống. Lúc này cả lớp đã nhao nhao lên chẳng khác nào là cái chợ.
-Dont noise!!Ai mún hỏi gì thì raise your hand?
Dườgn như tui nghe thấy tiếng của một vài đứa là mún biết tên tui, tuổi nữa. Thé là tui nói tiếp:
-My full name is Hoang Bang Thien.
Nhiều đứa hỏi tuổi nhưng tui không trả lời. Và tui muốn bắt đầu. Cuối cùng thì buổi dạy đầu tiền củng trôi qua. Tôi thấyh ơi mệt không phải vì bài khó mà vì nhiều học sinh tò mò về tui quá.Đang trên đường về nhà thì tự nhiên xe tui bị bể bánh. Đúng là xui gì đâu á.Thế là phài dắt bộ đi. hizz mệt chết. Lúc đang dắt thì có 1 học sinh dừng trước mặt tui. Liếc thoáng qua thì đó là một người cao khoảng 1m76, thân hình thì đô con. Và hắn nói:
– ủa. thầy Thiên. Xe thầy sao vậy, có cần em giúp không?
-Xe bị bể bánh em biết ở chỗ nào sửa không? mà em là học sinh lớp nào sao biết tui?
– dạ em tên Hiếu học lớp 11CBz. thôi thầy để em dắt cho chứ em thấy thầy mệt rồi.
Tui hơi ngại nhưng cậu ta tha thiết quá nên tui củng chấp nhận:
– Vậy thì làm phiền cậu.
Lúc đag trên đường tới tiệm sửa xe, tui và cậu ta cùng nhau trò chuyện. Nói chuyện một hồi thì củng tới quán sữa xe, tui cảm ơn cậu ta. Không biết phải tui nhạy cảm lắm hay không tui thấy cậu ta nhìn tui vs ánh mắt lạ lắm nhưng tui không biết ý nghĩa của ánh mắt đo như thế nào. Cuối cùng cũng sửa xe xong và tôi về nhà.
Tối hôm đó tui trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh cậuta cứ quanh quẩn đầu tui và cứ thế tới 1h sáng tui mới ngủ đc. Nhưng tui đâu hay biết, củng có 1 người không ngủ được.
Sáng hôm sau tui thức dậy mà vẫn còn mệt mõi chắc là do lúc tôi ngủ trể quá.Hôm nay, tui chỉ dạy hai tiết đầu thui. Vẫn như hôm qua, bác gái vẫn chu đáo mua thức ăn sáng cho tui. Ăn xong tui thày đồ và đi dạy. Đi qua con đường này tui thấy lòng mình thanh thản vì nới đây thật yên tĩnh nhẹ nhàng và trong lành. Lúc này không hiểu sao. tui lại nhớ đến cậu ta (Hiếu ý), không biết lúc này cậu ta có nhớ tới tui như tui nhớ cậu ý không. Hôm qua, nhìn cậu ta dắt xe cho, mồ hôi chảy nhể nhại trên trán tui cũng thấy ngại.
tui chợt nghĩ không hiểu sao mình lại nhớ tới cậu ta nhiều đến thế.Haizz…mày bị sao vậy Thiên.Cuối cùng cũng đến trường. Sau đó 2 tiết học trôi qua một cách nhanh chóng. Thế là tui ra về. Tui nghĩ bây giờ còn sớm, vậy nên tui quyết định đi dạo nơi này. Lúc này là tháng 2 nhưng nắng vô cùng gắt. Đi một hồi, tui quyết định vào quán kem(hông phỉa là tui trẻ con đâu nha mà đó là sở thích của tui vs lại trời nắng như vậy đc ăn kem thì tuyệt lắm).
Vừa ăn kem tui vừa lên face lướt web bằng chiếc lumia920 của mình.Thấy đã trễ, thế là tui đi về. Đang trên đường về nhà thì tui nhìn sang 2 bên đường( tính tui tò mò lắm, đi đường lúc nào đông người thì tập trung lái xe còn ít người thì tui nhìn xung quanh)vì lúc này đường cũng vắng người.Rầm…ui da đau quá. Thế là tui đã bị té,hizzz. Tui đứng dậy để chữi tên mà đụng tui.
-Ê tên kia! Bộ không có mắt hả?
-Nhóc nói lại nha. lỗi là do nhóc đi không nhìn đường mà còn đỗ lỗi cho người khác hả?
Lúc này tui mới nhìn lên kĩ hắn. OMG!!! Trước mắt tui là ¹ mỹ nam. Hắn ta cao hơn 1m8, nhìn rất menly, mặc chiếc áo sơ mà không gài nút trên cùng làm lộ ra bộ ngực rắn chắc. Còn khuôn mặt thì đẹp khõi chê. Mũi chẳng khác nào mấy người tây,cao mà thẳng, trán cao, đôi mắt đẹp nhìn rất thu hút người đối diện vs lông mi cong và dài. Tóc hắn nhuộm, mái tóc bồng bềnh nhìn rất lãnh tử.
-Nhìn đủ chưa nhóc. Đừng thấy anh đẹp trai mà nhìn hoài nha…
Hắn nói mà nhếch môi cười nhìn rất đễu.
-Ai mà thèm nhìn anh chứ.Hứ.
tui chối ngay
-Thật không đó.
Hắn lại cười. Ôi thôi tui ghét cái cười của hắn quá. Rồi hắn tiến lại gần tui, sát lại. Tui không biết hắn làm gì nhưng tui quay mặt đi nơi khác vì tui biết mặt tui lúc này còn hơn cả quả cà chua. Nhưng tui nào có biết ý định của hắn là lấy chiếc ra trên tóc rui xuống. Lấy xong hắn cười.
-Bộ nhóc sợ anh làm gì hay sao mà mặt đỏ zữ vậy. Mà như vậy thì nhóc đáng yêu lắm đó.
Nói xong hắn lại cười.
Tui có biết nói gì nữa đâu không biết là vì ngượng hay là vì vết thương ở tay mà tui không nói được. Lúc này thì hắn mới để ý tới vết thương cho tui, tui thấy hắn hết cười, mặt thoáng chút hốt hoảng. Hắn bảo:
– Nhóc bị trầy tay rùi, để anh đưa nhóc đi sát trùng.
– Không cần. Nhờ ai mà tui bị như vậy hả?
Tui mĩa mai hẵn.
-Là lỗi do nhóc mà đâu phải tại anh.
-Nếu là lỗi của tui thì không cân bên đó quan tâm.
-Thôi là lỗi do anh, được chưa. Để anh dẫn nhóc đi sát trùng.
vậy là xa tui phải gởi lại ở tiệm gần đó. Hắn đòi chở tui về nhà nhưng tui không chịu. thế là vào trạm y tế. Sát trung, băng vết thương xong hắn nói:
– Nhóc chạy xe gì mà kì vậy. Nhìn 2 bên đường chi.
Mặc dù tui biết là mình sai nhưng vẫn gân cổ cãi lại:
-cái gì mà kì do bên kia chứ đâu phải do tui.
-Bó tay nhóc lun…
Hắn thở dài nhìn tui.
– Mà nhóc tên gì vậy?
-Hỏi làm chi?