~ Vậy xao em không gọi đi. Em là người đòi tố cáo trước còn gì. - hắn nói. Mắt lia qua nó.
- Không thích. Thầy gọi đi. - nó đáp.
- Dẹp. Con nít con nôi không biết gì thì đừng xía vào chuyện người lớn. - hắn vừa cắt móng tay vừa nói. Nhìn ngứa mắt hết biết.
- CÁI GÌÌÌÌ ......... - Nó hét lên với volum khủng. - Thầy dám...dám nói em là con nít á ???
- Tai tôi rất tốt, không cần máy trợ thính cũng như volum to nhỏ. - hắn vẫn giữ nguyên trạng thái nói tiếp. Nó đứng bật dậy nhìn hắn, đi từng bước từng bước lại phía hắn, ghì hắn sát vào thành ghế. Hắn nhìn nó nuốt nước cái ực rồi nói với nó:
- Tấm thân này của tôi còn trong trắng lắm đó nha. Em đừng có làm càn. Tôi không thể tuỳ tiện trao cho em được, tôi chỉ có thể trao cho người tôi yêu thôi. - nói xong hắn nhìn nó bằng ánh mắt ngây thơ hết biết. Nó nghe xong lời hắn nói thì nghiến răng trèo trẹo rồi nói:
- Là do thầy tự chuốc. Đừng trách em. Em cũng nói luôn em không thèm cái tấm thân đen như than của thầy đâu.
- Aaaaaaaaa.... - Hắn hét toáng lên. Chân nhảy lò cò vì mới bị nó nghiến đạp 1 cái. Nó nhìn hắn đi thẳng ra cửa không quên ném thêm cho hắn 1 câu:
- May cho thầy là hôm nay em mặc váy. Chứ không thì ...
Câu nói lấp lửng đầy hàm ý. Mới 5s sau nó lại bước quay lại. Hắn co rúm người trên ghế sofa nhìn nó đầy phòng bị. Giả dụ nó có làm gì thì hắn sẽ tung cước cho nó luôn 1 chưởng. Ai dè nó đi thẳng lên lầu hắn ngây ngô nhìn theo rồi bỏ cái chân đau xuống và chạy theo.
- Đi đâu đấy. Cửa ngoài kia cơ mà. - hắn nói với theo.
- Đi về nhà chứ đi đâu. - nó vẫn bước lên cầu thang rồi nói. Hắn đuổi theo tận nơi thì không thấy nó đâu. Nhìn ra phía sân thượng hắn mới ngẩn người ra vì biết 2 căn hộ này được nối liền với nhau qua cái sân thượng trước mặt.