~ Bữa Ăn Muộn ~
Hắn nói đi nói lại 3, 4 lần liền mong là nó nghe thấy và hiểu đôi chút là hắn rất rảnh.
- A, nhớ ra rồi ! - nó bỗng hét lên.
- Nè, làm gì mà hét toáng lên như thế. Vô duyên - hắn bực bội nói. Trong lòng đang tức anh ách vì nó không mời hắn.
Nó quay sang lườm hắn 1 cái cháy áo.
- Ờ, mà nãy có chuyện gì thế ? - hắn hỏi, trong lòng đang tò mò.
Mắt nó thì mơ màng hiện ra chữ tiền tiền tiền. Làm hắm phát cáu vì dám lơ hắn. Hắn đập vào vai nó 1 cái rõ đau.
- Aaaaa, thầy làm cái trò quái quỷ gì đấy. - nó giật mình hét lên.
- Nói. - hắn vẫn chăm chú lái xe rồi hỏi nó.
- Tính ra lệnh cho nhau hả ? Mơ đi. - nó mắt mơ màng đáp lại.
Hắn dừng xe đột ngột rồi quát:
- Xuống xe !
- Ơ.. ơ.. ơ... Đã đến nhà đâu thầy ! - nó ngơ ngác hỏi lại.
- Đi bộ về. - hắn đẩy nó xuống nhưng nó khăng khăng không chịu.
- Thầy hay nhỉ ? Rõ là thầy mời em lên xe còn gì. - nó phụng phịu nói.
- Trước khác, giờ khác. Xuống xe. - hắn gào lên.
- Thầy !!! Thầy đẹp zai như thế kia xao nỡ đối xử vậy với em. Đường còn xa lắm, với lại trễ xe bus rồi, nốt hôm nay thôi. Đi nha. - nó thấy tình hình không ổn nên xuống nước.
- Được rồi. - nhìn khuân mặt phụng phịu của nó nhìn rất ư là đáng yêu hắn cảm bối rối nên nói bừa.
Nói xong thì lại thấy hối hận khi bản thân lại nói câu đó.
- Em biết là thầy tốt bụng mà. Yêu thầy lắm lắm luôn. - nó nhìn hắn, mắt long lanh đầy cảm kích.
- Nói bằng miệng không thì không được ổn lắm. - hắn nói.
- Thế phải làm thế nào ạ ? Em nói trước là không được đòi tiền đâu nha. Em không thích điều đó. - nó nói.
- Ví dụ như là mời tôi ăn 1 bữa hoặc thứ gì đó. - hắn nói.
- A, hay hôm nay thầy qua nhà em ăn cơm nha !
- Cũng được. - hắn chán nản nói " xao ngốc thế không biết. Nói thế mà không hiểu. " hắn nghĩ.