Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh


"Thầy cùng tên Hội trưởng hội học sinh này có vẻ thân thiết quá nhỉ?" Triệu Thiên Kiệt cười lạnh.
Giản Chiêu gật đầu làm hắn càng thêm bực mình.

Triệu Thiên Kiệt bấm bấm vài cái, trực tiếp kéo Ôn Dĩ Hoài vào danh sách đen.

Ôn Dĩ Hoài bên kia không hiểu gì hết tự nhiên bị thầy Giản chặn mất.
Sau đó Triệu Thiên Kiệt lướt đến danh sách lời mời kết bạn được gửi đến, quả nhiên ở đó có một yêu cầu.

Hắn giơ màn hình lên cho y xem, Giản Chiêu thấy được tài khoản có ảnh đại diện là đầu tóc đỏ bóng bẩy, còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Thiên Kiệt đã nhấp vào đồng ý lời mời, sau đó mới trả điện thoại lại cho y.


Giản Chiêu nhìn vào khung hình avatar của hắn, xúc động muốn xóa phức đi, nhưng Triệu Thiên Kiệt đã đe nẹt:
"Nếu thầy dám gỡ tôi khỏi bạn bè, tôi sẽ cho thầy biết tay."
Giản Chiêu tắt điện thoại, ừ ừ vài tiếng trong cổ họng, cùng lúc chuông thông báo reo vang, y vội đẩy cửa rời đi.
Kết thúc tiết dạy buổi chiều, Giản Chiêu đã mệt lử.

Cố lết qua một chặng đường dài về đến ký túc xá, vừa lảo đảo leo hết cầu thang đến được cửa phòng, nhìn qua thấy trước cửa đã có người đứng chờ sẵn.
Đó là Ôn Dĩ Hoài.
Anh đứng khoanh tay dựa vào lan can, vẫn là dáng vẻ chỉnh tề gọn gàng của sự kết hợp từ áo sơ mi trắng và quần tây xanh đen, góc nghiêng của khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ điển trai sáng lạn, đôi mắt hơi híp lại nhìn cửa phòng.

Nghe tiếng bước chân cộp cộp vang lên trên nền gạch, Ôn Dĩ Hoài quay qua nhìn thấy Giản Chiêu, thoáng chốc bừng tỉnh, vui vẻ chạy đến.
"Em chào thầy." Anh lễ phép cúi đầu, rồi ngẩng lên ngay nói với giọng điệu hóm hỉnh "Thầy về trễ quá hén, chắc vừa dạy xong mấy tụi lớp 10 hở thầy?"
"Ừm, lũ nhỏ mới vào trường nhưng coi bộ thông minh." Giản Chiêu cười cười trả lời, lần mò cái chìa khóa đã hoen gỉ trong túi áo len và lạch cạch mở cửa.
Sau khi mời Ôn Dĩ Hoài vào trong phòng, Giản Chiêu ra hiệu cho anh ngồi xuống cái ghế thứ hai trong phòng kê ở bàn gỗ.

Trong anh có vẻ lúng túng, pha chút do dự, trông thật căng thẳng khi những giọt mồ hôi lần lượt túa ra trên trán, mấy lần muốn mở miệng rồi thôi.
"Có chuyện gì vậy, cậu Ôn?" Giản Chiêu cởi xuống áo khoác, vứt cặp táp qua bàn làm việc, rót hai ly nước và đẩy một cái qua chỗ anh "Cậu đến nói với tôi về chuyện thi thố bơi lội gì gì đó hả?"
"À không, không phải chuyện đó, nhưng hóa ra thầy nghe về cái lễ hội thi đua đó rồi hả? Mà kệ đi, em qua hỏi thầy về chuyện khác." Ôn Dĩ Hoài gãi đầu, cố điều hòa hơi thở cùng giọng điệu để cho mình nói chuyện không có vẻ quá gấp gáp "Em muốn hỏi, sao thầy lại kéo em vào danh sách đen? Em làm gì khiến thầy phiền lòng ạ? Hay...hay là thầy không thích em ở chỗ nào?"
Hai má Ôn Dĩ Hoài đã đỏ lựng, anh cúi đầu xuống, hai tay vần vò ly nước.

Giản Chiêu không hiểu:
"Danh sách đen gì?"
"Là trưa nay em có nhắn tin cho thầy, nhưng vào rồi mới thấy thầy chặn em mất rồi, em không nhắn được."
Ôn Dĩ Hoài lấy ra cái điện thoại hãng nước ngoài có ốp lưng màu tím và bự gần gấp đôi cái điện thoại của Giản Chiêu.

Gạt gạt hồi lâu mới đưa y xem, thanh soạn tin nhắn đã biến mất, thay vào đó là một ô thông báo đỏ chót với dòng chữ 'người dùng này hiện không thể liên hệ'.
Ôn Dĩ Hoài nhìn y với đôi mắt long lanh như có hàng vạn câu hỏi.
"Ơ, sao lại thế này?" Giản Chiêu cũng rút điện thoại ra, quả nhiên trong danh sách tin nhắn không hiện ra tài khoản của Ôn Dĩ Hoài nữa, thay vào đó là Triệu Thiên Kiệt với thông báo 'các bạn đã trở thành bạn bè, giờ đây có thể nhắn tin cho đối phương...'
"Cái này tôi không biết thật mà, có thể là bạn học Triệu giở trò quỷ, bởi hôm nay tôi cho cậu ta mượn điện thoại..." Giản Chiêu giải thích.
"Triệu Thiên Kiệt?" Ôn Dĩ Hoài hỏi "Hắn ta dùng điện thoại của thầy và tự ý chặn em?"
Y gật đầu, nói tiếp:
"Tôi không hay dùng điện thoại lắm, tôi hay rành tra cứu trên máy tính hơn, mấy cái ứng dụng này tôi chưa thông thạo lắm..."
Ôn Dĩ Hoài thở phào.


Một lần nữa nụ cười tươi rói tỏa sáng đã quay trở lại:
"Vậy mà trưa nay em nhìn cái là hú hồn, em cứ tưởng em đã làm gì để thầy phật lòng chứ." Ôn Dĩ Hoài cầm lấy điện thoại của Giản Chiêu, hướng dẫn y xóa anh khỏi danh sách đen, nhìn đến ảnh đại diện nguyên cái đầu đỏ chói rực rỡ của Triệu Thiên Kiệt, cảm thấy thị giác bị tra tấn không ít "Lần sau thầy đừng tùy tiện để người khác chạm vào điện thoại của mình.

Nhỡ đâu họ có ý đồ xấu thì không tốt."
Giản Chiêu lơ đễnh gật đầu, không để tâm lắm.

Thay vì thế y quay sang bắt đầu lôi từ cặp táp ra hàng loạt tài liệu dạy học đặt lên bàn làm việc.
Nhân lúc y không để ý, Ôn Dĩ Hoài bấm bấm kéo tài khoản Triệu Thiên Kiệt vào danh sách đen..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận