Bàn tay đang sờ trán Giản Chiêu từ từ di chuyển xuống, vén vạt áo ra mò vào trong sống lưng, vuốt ve dọc theo xương sống, cảm giác nóng hầm hập áp vào da thịt đằng sau.
Giản Chiêu giật mình, không làm bộ bình tĩnh được nữa, hoảng hốt gạt tay hắn ra.
Cả người chợt được thả xuống, nằm ngửa trên giường, Hoắc Dạ Nam cũng chồm tới, gần như đè lên người Giản Chiêu, dù không nhìn rõ vẫn cảm nhận được ánh mắt si mê của hắn đang ngắm nghía khuôn mặt của mình.
Hoắc Dạ Nam lần nữa ôm Giản Chiêu vào lồng ngực, thủ thỉ bên tai:
“Tôi nhớ anh, không ngày nào tôi không nghĩ đến anh, tôi đã tìm anh khắp nơi, anh trốn kĩ quá.
Bây giờ thì tốt rồi, anh đã ở đây, đừng hòng chạy nữa.”
Giản Chiêu nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi, cảm xúc hỗn loạn của Hoắc Dạ Nam dần đè nặng lên người y.
Vòng eo bị siết chặt, nhiệt độ cơ thể đã nóng còn bị áp sát phía sau, Giản Chiêu vùng vẫy thoát khỏi hắn, nằm thở dốc trên giường, ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, sợ hãi run run nói:
“Tôi…tôi đang bị bệnh.”
“Yên tâm.” Hoắc Dạ Nam hôn nhẹ lên khóe mắt y, rồi hôn lên tai, lên trán, sống mũi, rồi vùi mặt vào xương quai xanh của y mà hít hà “Tôi sẽ không đi quá giới hạn vào bây giờ.
Nhưng đến lúc anh khỏe lên thì tôi không kiềm chế nổi đâu.”
Giản Chiêu như viên kẹo ngọt gây nghiện vậy, đã cắn vào là không thể dứt ra.
Hoắc Dạ Nam không thể cai, trầm mê trong cảm giác ngọt ngào mê hoặc lại dày vò mà y đem đến, tình nguyện mà lún vào hố sâu không thể thoát ra.
Hắn như điên dại, trong lòng vẫn còn cảm giác hưng phấn khi phát hiện ra người mình yêu điên cuồng bao năm tìm kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt, cảm giác đã nắm được thứ quan trọng nhất trong lòng bàn tay.
Hoắc Dạ Nam nằm xuống kế bên người y, Giản Chiêu né qua một bên lại bị cánh tay hữu lực cứng rắn lôi lại, đáng thương nằm gọn trong lồng ngực cường tráng nóng hầm hập đằng sau.
Đầu nặng nề cùng cảm giác mệt mỏi làm cả người y vô lực, không thể chống cự, để mặc cho người đằng sau tha hồ hôn hít lên gáy mình.
Hoắc Dạ Nam mơn trớn làn da của người trong lòng, thủ thỉ bên tai:
“Lúc đến đây hình như anh chưa ăn gì phải không? Tôi sẽ làm bữa trưa cho anh, hơn nữa tôi đã bảo bác sĩ kê thuốc, phải ăn no xong mới có thể uống.”
Giản Chiêu vùi mặt vào gối, không đáp.
Hoắc Dạ Nam lưu luyến sờ vào mái tóc xoăn rối xù của y, rồi chậm rãi đứng dậy, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hắn dần dần đi xa, rồi biến mất sau tiếng đóng cửa.
Nằm im thêm một lúc, Giản Chiêu phát ra tiếng thở dài, nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn, nhìn lên trần nhà.
Không đeo kính làm tầm nhìn giảm sút hẳn, khung cảnh xung quanh như nhòe đi.
Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đầu nặng nề ong ong, cảm giác mệt mỏi làm tay chân vô lực.
Thật muốn ngủ một giấc thật sâu nhưng không hiểu kiểu gì bệnh đến mức này rồi mà tinh thần vẫn tỉnh như sáo.
Vì thế mà Giản Chiêu phải đối mặt với cảm giác dày vò bản thân, không thể ngừng nghĩ đến việc đang xảy ra, phải đối mặt với sự thật mà bản thân đã cố vứt nó khỏi đầu, nhưng rồi giờ đây, tưởng chừng như đã quên đi hết, bây giờ lại hiện về rõ mồn một nhắc nhở y về sự tồn tại của quá khứ không vui đó.
Đã rất lâu rồi y không cảm thấy bất lực và mệt mỏi như thế này.
Một người mà bản thân xem như em trai, thân thiết hơn bạn bè, là mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống, đột nhiên lại trở mặt, làm ra hành vi không thể tha thứ, gây ám ảnh về sau.
Nhưng Giản Chiêu sợ hãi nhận ra, dù hắn đã làm như thế, bản thân vẫn không có cách nào hận thù hắn được, điều này làm y thêm ghét bỏ tâm lí yếu ớt mong manh của mình.
Nhưng không hận thù không có nghĩa là có thể buông bỏ, dẫu sao hai người không thể nào quay về mối quan hệ trước đây được nữa, Giản Chiêu càng không thể dễ dàng đối mặt với Hoắc Dạ Nam một cách bình thản.
Chung quy vẫn là không cứu vớt được gì, hắn cũng sẽ không buông tha cho y, cuộc sống bình yên từ nay hẳn sẽ đảo lộn hết.
Dạ dày cuộn trào, y khom lưng, ho khan khổ sở, không chịu nổi trở tay siết lấy ga trải giường, từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mệt mỏi thở dốc.
Cứ vật vã kéo dài như vậy, cửa phòng được đẩy ra, Hoắc Dạ Nam mang theo khay đựng tô cháo còn bốc khói nghi ngút và xách theo bịch đựng thuốc đặt lên bàn, sau đó dịu dàng trở tay ôm lấy Giản Chiêu, đỡ y ngồi thẳng dậy.
“Bao năm không gặp, anh vẫn chẳng khá hơn tí nào nhỉ? Vẫn yếu ớt như thế.” Hắn thương tiếc mà sờ lên khuôn mặt hốc hác gầy gò của y “Không sao, tôi sẽ giúp anh trị bệnh.
Bây giờ tôi có tiền, tôi có quyền lực, có thể lo cho anh một cuộc sống đầy đủ hơn trước đây.”
Hoắc Dạ Nam múc từng thìa cháo rồi thổi nguội, nhẹ nhàng đút cho Giản Chiêu.
Y không né tránh, có lẽ quá mệt rồi không muốn đôi co nữa, từng ngụm từng ngụm ăn hết.
Hắn ta dùng khăn sạch chùi miệng cho y, cẩn thận nhìn Giản Chiêu uống hết thuốc rồi mới đặt bát không vào khay.
Trước khi Hoắc Dạ Nam rời đi, y chợt vươn tay túm lấy áo hắn, mở miệng lên tiếng:
“…kính tôi vỡ rồi.”
“Ừm.
Tôi sẽ đưa anh đi cắt kính mới mà, không cần lo đâu.” Hoắc Dạ Nam trả lời, nhìn bàn tay thon gầy của y vẫn nắm lấy vạt áo của mình, trong đôi mắt hơi u ám.
Tay anh ấy đẹp quá, không biết nếu cầm lấy cái ấy của mình thì sẽ như thế nào nhỉ?.