Mặc Đình Xuyên kéo Giản Chiêu đi một quãng đường dài.
Vốn dĩ hắn ta định gọi xe hơi đến đón, nhưng y nhất quyết không chịu, xoay gót định đi về thì bị níu lại.
Cuối cùng cả hai đều đi bộ, vượt qua gió tuyết lạnh ngắt, dừng chân trước một quán cafe sang chảnh xa hoa, nhìn là biết đây là điểm đến cho những người ở giới thượng lưu.
Quán để bảng hiệu màu đen có dòng chữ in đậm.
Gọi là cafe chứ thật ra nhìn nó giống bar hơn.
Đủ thứ ánh sáng màu mè xanh đỏ tím vàng rọi từ bên trong lập lòe ra đến nền trắng bên ngoài.
Vì thời tiết xấu, những bộ bàn ghế để bên ngoài đều được dẹp vào bên trong hết, những dây tầm xuân bám trên rìa lưới lan can đều đã khô héo.
Bước vào trong liền cảm nhận được hơi ấm từ máy sưởi cao cấp, có điều nhạc mở xập xình, nghe hơi lùng bùng bên lỗ tai, những người trong quán đều ăn mặc như dân chơi, đứng hò hét và quẩy cùng nhau một cách dữ dội.
Quầy bán nằm ở phía bên kia, đứng bên trong là một người đàn ông làm pha chế để bộ râu quai nón và quần áo đồng phục gọn gàng.
Sâu vào trong còn có sân khấu, cả đống người thi nhau đứng trên đó nhảy múa, còn có cô nàng nóng bỏng đang uốn éo múa cột.
Đây đích thị là quán bar trá hình rồi.
Giản Chiêu đẩy gọng kính, hơi cay mắt vì đống ánh sáng chớp nháy cứ rọi thẳng vào khuôn mặt.
Y chần chừ đứng bên ngoài, không muốn bước vào.
Mặc Đình Xuyên thấy y dừng lại cũng quay đầu ngó ra đằng sau, trong đôi mắt là vẻ chê bai như nhìn người dân quê, pha lẫn chút hả hê lên mặt.
Trước khi Giản Chiêu định rời đi hắn đã chậm rãi nắm lấy bàn tay y, vẻ mặt cao ngạo kéo người đi vào bên trong.
“Chẳng phải cậu bảo đến một quán cafe sao?” Giản Chiêu lựa một bàn trong góc, đặt túi đồ vào trong, kéo ghế ngồi xuống, không vui: “Cafe của cậu đây hả? Có khác gì quán bar không? Còn đưa tôi đến làm gì chứ.”
“Nhìn là biết thầy chưa bao giờ đến những nơi thế này rồi, đi cho biết.” Mặc Đình Xuyên gọi một loại rượu vang đắt đỏ với tên phục vụ đang đứng đấy, rồi lại quay sang hỏi Giản Chiêu: “Thầy uống gì?”
Y không uống rượu, mà nheo mắt nhìn vào menu thì hơn phân nửa là những loại đồ uống kích thích rồi, hơn nữa giá tiền cũng không hề rẻ.
Giản Chiêu gấp cuốn menu, trả lại cho phục vụ, bình tĩnh nói:
“Cho một ly nước lọc, nước ấm càng tốt, cảm ơn.”
Người phục vụ trợn trừng nhìn y, khóe miệng còn hơi run run, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cầm cuốn menu rồi đi về phía quầy pha chế.
Mặc Đình Xuyên nhếch môi, hơi có ý trách cứ:
“Thầy đó, đến quán bar lại đi gọi nước lọc.”
Giản Chiêu nhìn những bức tượng thạch cao để trang trí phía bên kia, không đáp lại hắn, tiếng nhạc sôi động đập vào lỗ tai làm màng nhĩ hơi đau, y khó chịu mà lôi từ trong túi ra một tai nghe bông giữ ấm mà đeo lên, ngồi im thin thít không nói gì hết.
Mặc Đình Xuyên có vẻ hơi buồn chán, cầm gói thuốc lá hạng sang đặt trên bàn, vừa rút ra một điếu ngậm lên miệng đã nhận được ánh nhìn trừng trừng nghiêm khắc của Giản Chiêu, bất đắc dĩ bỏ xuống, thâm trầm nhìn lại.
Chốc lát sau tự nhiên lại có một tốp những cô gái nóng bỏng đi đến bàn của hai người.
Đi đầu là một cô có mái tóc ngắn xoăn tít vàng hoe, trang điểm đậm và mặc đồ bó sát gợi cảm, trên tay lắc lắc ly rượu vang đỏ, môi đỏ chót nhắm đến Mặc Đình Xuyên mà nói, vẻ nịnh nọt mê hoặc:
“Hiếm lắm mới thấy Mặc thiếu gia rảnh rỗi mà đến đây, không biết anh có muốn vui vẻ chút không?”
Nói rồi cô nàng còn hơi ưỡn người, cố ý phơi bày vòng một to tròn.
Những cô gái đằng sau cười khúc khích hùa theo.
Giản Chiêu lần đầu gặp cảnh này, có hơi cạn lời, lại sượng sùng khó chịu.
Mặc Đình Xuyên vẫn chưa đủ mười tám tuổi đâu, vậy mà những cô nàng này vẫn ra đây mời gọi thế này à?
Mặc Đình Xuyên ngồi thẳng lưng, một bộ dạng khinh thường cùng kiêu ngạo không mấy để tâm, nhìn những cô gái trước mặt bằng nửa con mắt.
Không ai ngờ được hắn lại đáp trả:
“Không thích, tôi là gay.”
Phục vụ bưng đồ ra suýt nữa chệch tay, cũng may gã vẫn vững vàng đặt đồ uống xuống bàn.
Những cô gái càng sửng sốt, hoang mang nhìn nhau.
Cô nàng tóc vàng hoe nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Không sao, tôi có vài người bạn là bé trai xinh xắn cùng những anh chàng cao to lực lưỡng.
Mặc thiếu gia thích kiểu hình nào cũng có thể chiều, chỉ cần bỏ ra chút tiền…”
Mặc Đình Xuyên uống ngụm rượu vang, liếm môi, những cô gái kia càng ra sức mời gọi, hắn không kiên nhẫn gắt lên:
“Nhìn không hiểu sao? Tôi có bạn trai rồi.”
Hắn nói lớn, không chỉ những cô nàng này mà có cả những người đang hóng hớt cũng nghe.
Lập tức mọi ánh nhìn đều hướng về Giản Chiêu.
Giản Chiêu đang cầm ly nước ấm, ngồi rúc vào một chỗ, không hề biết chuyện gì đột nhiên trở thành tâm điểm: “…???”
Cô nàng tóc vàng hoe nhìn chằm chằm như muốn đục mấy lỗ trên người y, hơi ngượng vì nãy giờ cứ mời gọi lôi kéo trước mặt bạn trai người ta.
Tuy Mặc Đình Xuyên không nói rõ bạn trai hắn là ai, nhưng người duy nhất được hắn dẫn vào đây chỉ có Giản Chiêu, vì thế tự động suy ra đang nói đến y.
Mắt thấy có vài người hóng chuyện sắp sửa rút điện thoại ra chụp làm tin nóng, Giản Chiêu đặt mạnh ly nước lên bàn, đứng phắt dậy dùng khăn quàng che kín nửa mặt dưới, xách theo túi đồ luồn lách khỏi đám người đi nhanh ra ngoài.
Mặc Đình Xuyên cũng đứng dậy, định đuổi theo thì bị một cô gái ngăn lại, giọng lảnh lót:
“Sau Mặc thiếu lại đi mê người gầy gò nhìn bệnh bệnh không có gì nổi bật thế chứ? Chi bằng đi theo em…”
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng Giản Chiêu dần biến mất sau đám đông đang nhảy nhót, sốt ruột quát lớn:
“Tránh ra!”
Phía bên kia Giản Chiêu cắm cúi đi mãi, bị những người kia đang trong cơn say chèn cho suýt ngã, chỉ có thể cố gắng muốn vọt ra ngoài.
Do xô đẩy mà có ai lỡ nhấc đùi hất cho túi đồ trên tay Giản Chiêu bay ra xa.
Y vội vã đi qua đó, còn chưa kịp vươn tay nhặt lên thì bả vai được người tóm lấy nhấc lên, sau đó bị một thân hình cường tráng sấn tới kéo vào lòng, đỉnh đầu có bàn tay đặt lên nhấn xuống khiến sống mũi y đập vào lồng ngực của gã đàn ông kia, giọng Hoắc Dạ Nam trầm trầm vang lên bên tai, không thèm che giấu sự sung sướng:
“Lại gặp anh rồi.”.