Hoắc Dạ Nam vừa nói xong, Triệu Thiên Kiệt đã sừng sộ mà vung tay lên muốn đấm thẳng vào mặt hắn.
Hoắc Dạ Nam dễ dàng né đi, hai người lại lao vào ẩu đả.
Triệu Thiên Kiệt tuy hăng máu nhưng sức không đọ lại được với ông trùm xã hội đen, Hoắc Dạ Nam lại nhàn nhã hẳn, giống như đang chơi đùa với thằng cháu ruột, dễ dàng thoát khỏi những cú đấm trời giáng.
Hai người quằn nhau hồi lâu, mồ hôi nhễ nhại, duy chỉ có khuôn mặt của Triệu Thiên Kiệt là xuất hiện vài vết bầm tím, còn Hoắc Dạ Nam vẫn đẹp trai ưu tú không sứt mẻ miếng nào.
Tất cả đồ đạc cũ trong phòng đã được thay thế bởi những món đồ mới hiện đại sang xịn mịn và đắt tiền hơn.
Tivi màn hình cong loại lớn, sofa cũng được thay cái mới (dù mới đổi cách đây không lâu), giường nhỏ được thay bằng loại lớn, có máy lọc nước, bàn ghế mới, ngay cả bếp ga cũng được mua cái khác xịn hơn.
Trên bàn bếp đặt những túi thức ăn đầy ắp đủ món.
Cái phòng vốn dĩ rộng rãi đổi đồ mới cảm giác chật đi nhiều, tuy nhiên vẫn có khoảng trống đủ để cả đám người lăn lộn.
Giản Chiêu ngơ ngác nhìn khắp căn phòng, cuối cùng nhịn không được nữa xông đến tách hai người kia ra.
Y kéo Triệu Thiên Kiệt đứng dậy, nổi giận hỏi hắn:
"Sao cậu lại tự ý thay đổi đồ đạc trong phòng vậy hả?"
Triệu Thiên Kiệt hất ngược mái tóc đỏ, làm như tự hào lắm, bảo:
"Tôi sẽ ở đây trong mấy ngày tới, mà sao đại thiếu gia nhà tài phiệt như tôi lại có thể sống với khung cảnh tồi tàn chứ, vậy nên tôi thay hết, coi như sau này điều kiện sống của thầy cũng tốt hơn còn gì."
"Cậu phải hỏi qua ý kiến tôi chứ?" Giản Chiêu nhìn khuôn mặt đẹp trai in hằn mấy vết bầm của Triệu Thiên Kiệt, vốn định đánh một cái nhưng lại mủi lòng mà chỉ vỗ nhẹ "Sau này tôi giải thích với người quản lí ký túc xá như thế nào? Huống hồ mấy món này đắt tiền quá, tôi kham không nổi."
"Ai bắt thầy trả đâu mà kham không nổi." Triệu Thiên Kiệt nói "Huống hồ có phải mình tôi đâu, thầy biết cái tủ gỗ bạch đàn với cái tivi, rồi máy kia do ai mang đến không? Là gã họ Hoắc kia kìa, còn có mấy kẻ rảnh hơi mò đến nữa..."
Ngoài cửa có một khuôn mặt lâu ngày không gặp ló vào, Sikeil cười rất tươi vẫy tay chào hỏi:
"Chào thầy ạ, bão sắp đến em buồn quá nên qua đây ở ké mấy hôm."
Hoắc Dạ Nam đứng dậy, chỉn chu lại quần áo, vuốt mái tóc nhuộm màu xám khói, xong đột ngột duỗi tay kéo Giản Chiêu ôm vào lòng, đầy bá đạo mà hỏi:
"Bảo bối, mấy ngày không gặp, anh nhớ em không? Chưa gì mà anh đã có mấy gã đàn ông vây quanh rồi nhỉ?"
Triệu Thiên Kiệt lại giận dữ, tóm lấy cánh tay Giản Chiêu, gầm lên với Hoắc Dạ Nam:
"Buông thầy ra nhanh!"
"Oắt con, sau này mày phải gọi thầy giáo là mợ Giản." Hoắc Dạ Nam cười khì "Đừng có mà tơ tưởng đến mợ tương lai, nghe rõ chưa thằng cháu ruột?"
Giản Chiêu đau đầu.
Trước khi hai người kia định lao vào đánh nhau thì y đã gạt tay Hoắc Dạ Nam ra, đứng chắn giữa hai người, mệt mỏi bảo:
"Được rồi, yên đi, mấy ngày tới phải sống chung đấy, đừng gây sự nữa."
Rõ ràng là Triệu Thiên Kiệt không hề muốn ở cùng tên cậu ruột gian xảo này, Hoắc Dạ Nam nhún vai, không tỏ ý kiến.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị xen lẫn bực dọc của Giản Chiêu, cả hai cũng không đánh nữa, chỉ là thái độ vẫn gay gắt.
Triệu Thiên Kiệt ngồi xuống sofa, vùng vằng như trẻ con, hờn dỗi nói:
"Thầy thấy tôi bị gã xã hội đen này đấm thành thế này không? Thầy mau ra bôi thuốc cho tôi đi."
"Thật là..."
Sikeil bước vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó lén lút đến gần Giản Chiêu đang lôi hộp y tế ra bôi thuốc cho Triệu Thiên Kiệt, cười tươi như hoa, thái độ hồ hởi hỏi:
"Thầy, thầy chưa có nói là cho phép em ở nhờ đâu đó."
Triệu Thiên Kiệt bị Giản Chiêu ấn vào vết bầm đau đến nhe răng, cáu kỉnh nói với cậu ta:
"Chui vào phòng rồi thì còn hỏi cái gì nữa!?"
Sikeil le lưỡi với hắn.
Bôi thuốc xong, Giản Chiêu đứng dậy, nhìn một vòng những người có mặt ở đây.
Y thở dài, vứt hộp thuốc qua một bên, giữa những con mắt đang nhìn mình chằm chằm, nói một cách nghiêm túc:
"Ôn Dĩ Hoài, phiền cậu đem đồ ăn sắp xếp để hết vào tủ lạnh cho tôi, Phó Quân Thanh à, cậu giúp tôi đem phơi đống chăn mền nhé, vài ngày tới là không phơi được.
Triệu Thiên Kiệt thì lau dọn bàn ghế giường mới, còn Hoắc Dạ Nam đi rửa sạch bát đĩa."
Rồi y chỉ về phía Sikeil:
"Cậu đi quét và lau dọn nhà cửa."
Hiện tại trong nhà này Giản Chiêu là người có quyền lực nhất.
Y vừa ra lệnh xong, ngay cả ông trùm xã hội đen như Hoắc Dạ Nam cũng phải đứng dậy ra rửa bát, Triệu Thiên Kiệt ngúng nguẩy không chịu vài câu rồi cũng phải cầm ba mớ giẻ lau đi lau sạch bàn ghế.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mấy tên kia không có Giản Chiêu là cũng ngậm miệng không nói chuyện.
Giản Chiêu nằm lên ghế sofa, thoải mái mà nghỉ ngơi, suy tính cho những ngày rắc rối sắp tới.
Bão ở ngoài trời, trong phòng cũng có 'giông tố'..