Ôn Dĩ Hoài chỉ hỏi nhỏ đủ cho Mặc Đình Xuyên nghe, tất nhiên Giản Chiêu không biết anh đã nói gì.
Mặc Đình Xuyên hất tay Ôn Dĩ Hoài ra, biểu cảm sượng sùng, đôi mắt lúc nào cũng chứa đầy sự kiêu ngạo và khinh thường nhân sinh bây giờ lại mở to ra hết cỡ, thất thố nhìn Giản Chiêu rồi vội quay mặt đi, bước chân không còn nhịp nhàng thể hiện sự hoảng loạn, vội vã rời khỏi nhà bếp.
Giản Chiêu hoang mang nhìn bóng lưng xiêu vẹo hấp tấp của Mặc Đình Xuyên, bối rối nói:
"Cậu ta giận rồi à?"
"Kệ đi.
Tính khí cậu ấy vẫn thất thường thế mà." Ôn Dĩ Hoài nói "Vẫn còn sớm đấy, thầy có định đi ngủ tiếp không?"
"Không đâu, tôi không ngủ lại được, cậu cứ việc đi ngủ, tôi...tôi đi xem mấy con cá sao rồi."
Hồi mới dọn lên đây, Sikeil có mua đem đến một bọc nước đựng mấy con cá nhỏ nhỏ màu sắc sặc sỡ.
Giản Chiêu thích lắm, y vội chạy đi mua thức ăn cho cá luôn, Phó Quân Thanh đem một bể cá hình tròn đến, thả tụi cá vào trong rồi trang trí nhìn đẹp mắt.
Tuy nhiên không biết nuôi kiểu gì mới qua một đêm đã chết hai con, Giản Chiêu xót quá, cứ canh canh một hai tiếng lại đi qua ngó một lần.
Ôn Dĩ Hoài cười xòa:
"Thầy không ngủ thì em cũng không ngủ nữa, em thức chung với thầy cho đỡ cô đơn."
Giản Chiêu nhìn anh, thấy đôi mắt đong đầy tình cảm của anh nãy giờ vẫn luôn đặt trên người mình.
Thật giống chó Collie quá đi.
Trong lòng cứ bồn chồn, cảm xúc phập phồng lên xuống, y vọt miệng nói luôn mà không cần suy nghĩ:
"Tôi có thể xoa đầu cậu không?"
Nói xong, Giản Chiêu mới ý thức được mình lỡ lời, vội vã muốn sửa lại thì Ôn Dĩ Hoài đã đồng ý ngay:
"Dạ, được.
Thầy cứ sờ thoải mái."
Nói rồi anh chủ động cầm tay Giản Chiêu đặt lên đầu mình.
Tóc Ôn Dĩ Hoài mượt, mềm mại, sờ có cảm xúc rất đã.
Anh cười rất tươi, vô cùng vui vẻ, còn dụi đầu vào lòng bàn tay y.
Giản Chiêu ngại, xoa xoa vài cái rồi bỏ xuống luôn, quay mặt rời đi chỗ khác, vành tai đỏ hồng, trái tim không khống chế được mà đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Ba giờ sáng.
Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn mấy con cá đang bơi trong bể nhỏ, không ai nói câu gì, bầu không khí yên bình dù bên ngoài là bão tuyết ầm ầm.
Hơi buồn chán, Giản Chiêu ngồi nhìn con cá đen nhỏ đang rẽ nước bơi tung tăng, chợt thấy buồn ngủ, hai mắt díu lại, mơ hồ lúc tỉnh lúc không.
Ôn Dĩ Hoài ngồi bên cạnh phát hiện y không tỉnh táo, ghé sát lại, nói khẽ vào tai:
"Thầy ơi, thầy buồn ngủ rồi à? Để em đỡ thầy đi về giường ngủ tiếp nha? Hay thầy dựa vào vai em, em đỡ cho thầy ngủ."
"Uhm..."
Giọng Ôn Dĩ Hoài như có ma lực lôi kéo, Giản Chiêu gà gật một lúc rồi hoàn toàn nghiêng người tựa vào vai anh mà ngủ mất.
Ôn Dĩ Hoài điều chỉnh tư thế để y ngồi gọn vào lòng mình, hơi ngả người ra sau để y thêm thoải mái.
Một lúc sau, khi Giản Chiêu đã ngủ say, anh mới đứng dậy bế y vào trong phòng ngủ.
Mở đầu cho sáng hôm sau là tiếng quát tháo ầm ĩ.
Tất cả những người còn lại đều bị tiếng gầm làm cho giật mình.
Giản Chiêu còn chưa tỉnh hẳn, vẫn muốn ngủ nữa, khó chịu lên tiếng:
"Triệu Thiên Kiệt, hét cái gì thế? Cậu không ngủ tiếp thì để cho tôi ngủ chứ."
"Thầy vẫn còn ngủ được à? Không nhìn xem mình đang nằm cạnh ai?" Giọng nói của đầu đỏ chứa đầy phẫn nộ "Dậy mà xem, tên ngụy quân tử Ôn Dĩ Hoài nhân lúc người ta ngủ say mà chen chân vào hôi của!"
Hóa ra hôm qua hai người nằm cạnh Giản Chiêu ở trên giường là Triệu Thiên Kiệt và Sikeil.
Triệu Thiên Kiệt hí hửng lắm, nằm quấn chặt Giản Chiêu như bạch tuộc.
Nhưng sáng dậy hắn lại thấy y nằm ngủ say trong lòng Ôn Dĩ Hoài ở nệm dưới đất, vào tình huống thế này với tính cách của tên đầu đỏ mà không giận dữ làm ầm lên mới là lạ.
Hên là từ ngày có Giản Chiêu rèn giũa, hắn đã bỏ bớt thói côn đồ, chứ không là đã túm Ôn Dĩ Hoài đập cho một trận.
Ôn Dĩ Hoài bình tĩnh ngồi dậy, cười mỉm, giọng ấm áp giải thích:
"Hôm qua thầy ngủ gật, tôi không thể đặt thầy vào giữa hai cậu được, vậy nên để thầy nằm với tôi cho thoải mái."
Nụ cười của Ôn Dĩ Hoài trong mắt Triệu Thiên Kiệt giống như đang khiêu khích, hắn kéo Giản Chiêu đứng dậy, gằn giọng nói:
"Như vậy là không công bằng, tối nay Ôn Dĩ Hoài không được bốc thăm nữa, bây giờ thầy lên giường rồi ngủ tiếp."
Hoắc Dạ Nam kháy đểu:
"Đừng có gào lên như heo bị chọc tiết thế, dù sao chú mày cũng được ôm anh Giản nguyên đêm rồi, sáng nay mới bỏ ra tí đã như chó rời khỏi chủ, không chịu được rồi à?"
Tình hình sau đó không cần nói cũng biết, Triệu Thiên Kiệt lao vào vật lộn với Hoắc Dạ Nam, miệng không ngừng chửi bới, cơ mà trước mặt Giản Chiêu hắn không dám chửi tục, chỉ có thể dồn hết sức vào cú đấm để giải tỏa cơn tức.
Sikeil ngáp một cái, kéo Giản Chiêu lên giường ngủ tiếp.