Giản Chiêu ngủ một mạch đến 9 giờ sáng.
Chưa bao giờ y được ngủ nướng nhiều như vậy, cảm giác đầu óc thoải mái hẳn, vùi mình vào chăn không chịu dậy.
Bão đến nên trời lạnh, nhiệt độ trong phòng cũng giảm.
Đối với mấy tên cao to cường tráng cơ bụng săn chắc kia thì cái lạnh này không nhằm nhò gì, nhưng đối với một con ma bệnh gầy gò như Giản Chiêu thì như bị bao trùm bởi gió rét, cuộn mình trong chăn, đắp kín cả đầu không chịu chui ra, vô thức còn lăn vào lòng Sikeil bên cạnh ké hơi ấm.
Đến khi Ôn Dĩ Hoài đi đến vỗ về, nhẹ nhàng gọi dậy y mới chịu mò ra, run cầm cập, ngoan ngoãn dang hai tay để anh mặc áo ấm vào cho mình.
Sikeil cũng lồm cồm bò dậy, với tay bật máy sưởi lên.
Giản Chiêu dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt Triệu Thiên Kiệt đang sát gần đến, hoảng hồn lùi lại đằng sau, nói:
"Cậu làm cái gì thế?"
Hắn cười lưu manh:
"Hôn chào buổi sáng."
"Từ từ coi nào." Giản Chiêu dùng tay bịt cái miệng đang chu lên của Triệu Thiên Kiệt "Tôi còn chưa đánh răng rửa mặt đâu, cậu né ra để tôi đi vệ sinh đã.
Mà khoan..."
Giản Chiêu ấn mạnh lên vết đỏ in hằn trên má hắn.
Triệu Thiên Kiệt xuýt xoa một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt.
Y buồn cười quá, cơ mà vẫn cố nhịn xuống, hỏi thăm:
"Cậu bị ai đánh vậy?"
"Còn ai khác ngoài ông chú tốt kia." Triệu Thiên Kiệt 'hứ' một tiếng, dụi dụi má vào lòng bàn tay y, hai mắt híp híp, cáo trạng "Hắn đánh học trò của thầy, đau ơi là đau, thầy phải thương trò chứ, mắng hắn đi."
Hắn gây lộn trước, người tung cú đấm ra trước cũng là hắn, vậy mà bây giờ lại đẩy hết sai lầm cho người khác, còn làm bộ vô tội.
Giản Chiêu quá rõ tính tình Triệu Thiên Kiệt, không bênh vực ngay mà nhìn qua Hoắc Dạ Nam.
Hắn ngồi trên sofa, hướng về phía tivi, không quay mặt lại nên không biết biểu cảm hiện tại như thế nào.
Y đi đến gần, lên tiếng:
"Hoắc Dạ Nam, cậu không sao đấy chứ?"
"Anh nhìn xem." Lập tức người ngồi sofa quay đầu lại, để lộ ra vết bầm tím nơi khóe môi, trên má còn bị cào xước, đôi mắt đen nhìn Giản Chiêu tủi thân "Nếu không phải nó là cháu tôi, tôi phải nể mặt mẹ nó, thì nó sớm đã bị bẻ gãy tay chân rồi."
Triệu Thiên Kiệt nhếch môi, kiêu căng đáp lại:
"Chú không có lực bẻ nổi tay chân tôi đâu mà ra vẻ."
"Thôi." Giản Chiêu vỗ vào má hắn "Bị đau thế này vẫn chưa chừa, ngựa non háu đá, đừng có gây sự nữa."
Y đau đầu, không biết nên làm thế nào với hai chú cháu nhà này, đành nhờ Ôn Dĩ Hoài lấy thuốc cho họ tự bôi, mình thì đi vào nhà tắm, đóng cửa lại, lờ đi sự việc bên ngoài, vờ không nghe thấy tiếng kêu đau của Hoắc Dạ Nam và giọng rền rĩ ai oán của Triệu Thiên Kiệt.
Vào đến bên trong rồi mới nhận ra ở đây còn có người khác.
Phó Quân Thanh cởi trần, lộ ra cơ bắp trần trụi và làn da trắng, khuôn mặt vô cảm thoáng trở nên dịu dàng khi đối mắt với Giản Chiêu.
Y bất ngờ, lúng túng bước ra vặn xoay nắm cửa, ngại ngùng chào hỏi:
"Cậu Phó, đang rửa mặt à? Xin lỗi, tôi không nghĩ có người trong đây, để tôi ra ngoài..."
Anh nhìn Giản Chiêu, vội mở miệng nói:
"Không sao, thầy cứ ở đây vệ sinh cá nhân.
Tôi không ngại."
Giản Chiêu nghe tiếng đổ vỡ bên ngoài, do dự rồi cũng buông tay khỏi xoay nắm cửa.
Y bước đến bồn rửa mặt, lại nghe Phó Quân Thanh nói:
"Lần sau thầy cứ gọi tôi là Quân Thanh."
Nói rồi anh bóp kem đánh răng ra bàn chải rồi đưa cho Giản Chiêu.
Y ái ngại cầm lấy, nói tiếng cảm ơn, rồi đứng một bên bắt đầu vệ sinh răng miệng.
Khóe mắt còn nhìn thấy Phó Quân Thanh đứng một bên lau mái tóc ướt, có vẻ anh vừa tắm xong, từng giọt nước chảy ròng xuống cơ ngực mạnh mẽ.
Biểu cảm anh luôn một vẻ lạnh nhạt khó gần, nhưng y cảm thấy khoảng cách giữa hai người bọn họ đã xích lại gần hơn, Phó Quân Thanh không còn xem y là người lạ nữa, huống hồ trong mắt anh chưa bao giờ che giấu một tình cảm nồng đậm dành riêng cho y.
Giản Chiêu không biết nên vui hay buồn khi phát hiện ra bản thân có nhiều người thích đến vậy, ngoại trừ Hoắc Dạ Nam ra thì toàn là học sinh mình dạy, hơn nữa còn là con nhà tài phiệt, mà lại là nam, không có một nữ sinh nào.
Chẳng lẽ sức hút của mình với người đồng giới lớn vậy sao?
Mải suy nghĩ, đánh răng xong Giản Chiêu mới phát hiện ra Phó Quân Thanh đã lau khô tóc, mặc xong quần áo, đứng một bên nhìn y chăm chú.
"Có thứ gì dính trên mặt tôi hả?" Giản Chiêu cất bàn chải, hỏi.
Nét mặt Phó Quân Thanh hiện lên vẻ do dự, anh đi đến gần y.
Giản Chiêu tưởng anh có chuyện muốn nói, vừa rửa tay vừa chờ đợi, chợt Phó Quân Thanh cúi xuống hôn lên má y một cái.
Giản Chiêu cứng đờ, ngơ ngác quên cả tắt vòi nước.
Hai má Phó Quân Thanh ửng hồng, anh nhẹ nhàng bỏ lại một câu 'hôn chào buổi sáng' rồi xấu hổ mở cửa đi nhanh ra ngoài, dáng vẻ như bỏ chạy.