Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Giản Chiêu rũ mắt, không nói gì hết, tâm tình lại một mớ hỗn độn, đầu óc thì xoay mòng mòng, bụng dưới lại ẩn ẩn đau thắt, cả người như ngâm vào hồ nước lạnh. Chợt có bàn tay giơ lên trước mặt, gạt đi mái tóc rối để y đối diện với đôi mắt đen láy của Phó Quân Thanh, anh chậm rãi nói:

“Tâm lý thầy đang không ổn định.”

“Ừm tôi biết.” Giản Chiêu nhoẻn miệng cười yếu ớt “Mỗi khi tôi tức giận đều sẽ như vậy, tâm lý tôi rất yếu, nhưng mấy năm nay đều đã khống chế tốt hơn rồi.”

Lặng đi một lát, lại nghe được tiếng thở dài của Phó Quân Thanh, khóe môi anh hơi giương lên, có lẽ đây là lần đầu tiên Giản Chiêu thấy nụ cười nhẹ của anh:

“Tôi hiểu rằng, thầy sẽ không muốn có bất kì dính dáng đến ả mẹ kế của tôi.”

“…rất cảm ơn à.”

“Thầy rất ghét bà ta, có lẽ cũng xấp xỉ chạm đến mức hận thù rồi.”

“…ừ hửm.”

“Vì vậy, thầy sẽ chẳng giúp bà ta đâu đúng không? Thầy đã lựa chọn bảo vệ học sinh của mình.”

“À ừ, là vậy đó.”

Giản Chiêu thoáng nhẹ nhõm, dường như đã tìm lại được giọng nói của mình, chứ không phải mớ âm thanh tẻ ngắt nhạt nhẽo mà vừa nãy do y phát ra. Hai người chẳng ai nói gì nữa, Phó Quân Thanh vừa mới tỉnh, vẫn còn mệt mỏi và đau nhức, nhưng tinh thần anh tỉnh táo, hơi nhích người, trong lúc di chuyển có động đến vết thương, mồ hôi chảy đầy đầu, phải nhờ Giản Chiêu đỡ dậy, kê gối dựa lưng, ngồi trên giường.

Cánh cửa phòng bệnh lại được ai đẩy ra, Ôn Dĩ Hoài hộc tốc xông vào, đồng phục trường còn chưa thay, có vẻ là vội vã chạy đến đây. Anh đảo mắt nhìn qua Giản Chiêu, rồi đến Phó Quân Thanh, nhẹ nhàng thở phào.

“Em chào thầy.”

“Ừ.” Giản Chiêu gật đầu “Lấy ghế ngồi đi. Sau lại chạy đến đây?”

“Em nghe người báo có xe cấp cứu đến trường ta, hình như có học sinh nào đó bị thương nặng, nghe bảo thầy cũng lên xe nên em vội chạy đến đây, hóa ra là bạn học Phó phải nhập viện à?”

Ôn Dĩ Hoài kéo ghế ngồi, gỡ xuống cà vạt vướng víu, hỏi thăm đôi câu với Phó Quân Thanh. Chẳng bao lâu Triệu Thiên Kiệt cũng đi vào, toàn thân lại có khí tức khó chịu khi nhìn thấy Ôn Dĩ Hoài, trên tay hắn xách theo hai hộp cháo, thật khó tưởng tượng là đại thiếu gia nhà tài phiệt nãy giờ lại chạy đi mua cháo dinh dưỡng dưới khu ăn uống bình dân của bệnh viện. Đặt hai hộp cháo xuống bàn một cách thô lỗ, sau đó hắn đi lướt qua người Ôn Dĩ Hoài, làm như không thấy anh. Lúc đi ngang qua Giản Chiêu còn đứng khựng lại, lầm bầm nhỏ đến mức nếu không phải tại phòng quá nỗi yên tĩnh thì có thể chẳng ai nghe thấy gì, hắn nói cộc lốc:

“Xin lỗi.”

Rồi đi vòng qua ngồi xuống ở góc phòng.

Giản Chiêu ậm ờ không đáp, nhưng cơn giận trong lòng đã nguôi từ bao giờ, dù sao thì giáo viên cũng không chấp thằng nhãi học sinh. Y cầm một hộp cháo đưa cho Phó Quân Thanh. Anh vừa nhận lấy thì thầy giám thị đã từ bên ngoài nói vọng vào:

“Ờm…Ôn hội trưởng cũng ở đây à? À, thầy Giản, tôi vừa gọi điện được cho cha của em Phó, ông ta sẽ tới ngay, nhưng bây giờ tôi có việc gấp, thầy ở lại trình bày tình trạng em Phó cho ông ấy giúp tôi. Tôi sẽ giúp thầy xin nghỉ buổi dạy chiều nay. Vậy nhé, ừm, tôi về trước.”

Thầy giám thị không chờ cho Giản Chiêu lên tiếng trả lời thì đã nhanh chân chạy đi mất. Bỏ lại trong phòng không khí yên tĩnh.

“Thầy đừng lo lắng.” Ôn Dĩ Hoài nhẹ giọng an ủi “Em đã từng gặp qua cha của Phó Quân Thanh, ông ấy vốn rất dễ tính, sẽ không làm khó thầy đâu.”

“Tôi không lo, chẳng phải chỉ là nói về tình trạng của cậu Phó thôi à, tôi ổn.”

Chẳng mấy chốc Phó Khiêm - gia chủ Phó gia, nhà tài phiệt sở hữu khối tài sản lớn- cha của Phó Quân Thanh đã xuất hiện ngay cửa phòng bệnh. Ông ta đi cùng một đoàn vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính râm rất hoành tráng đứng canh bên ngoài. Lao nhanh vào phòng, gấp gáp đến mức suýt xô ngã Giản Chiêu, kêu lên sốt sắng:

“Quân Thanh, con không sao chứ? Ôi trời, sao thê thảm thế này?”

Phó Quân Thanh không nhìn đến ông, chỉ lẳng lặng múc thìa cháo cho vào miệng, ngay cả câu chào cũng không có. Ôn Dĩ Hoài lại rất lễ phép cúi người. Phó Khiêm thoáng chốc hơi sượng, nhưng rất nhanh ông đã lấy lại tinh thần, đột ngột bắt tay Giản Chiêu mà lắc, dùng lực mạnh đến mức y nghĩ có khi nào tay mình sẽ bị ông ta bóp nát, giọng Phó Khiêm kích động chứa sự vui mừng:

“Là thầy đã cứu con trai tôi đúng không? Thật tốt, thầy đã giúp cho nhà tôi được việc lớn, rất cảm ơn thầy! Thầy muốn bao nhiêu tiền nhà tôi cũng sẽ hậu tạ!”

“À không, không phải, vấn đề là…mà thôi bỏ đi.” Giản Chiêu lấy giấy giám định thương tích mà bác sĩ để trên nóc tủ gỗ đầu giường đưa cho ông “Mời ông xem qua, rồi làm phiền ra làm thủ tục nhập viện cho cậu Phó.”

Phó Khiêm vội cầm lấy, xem qua một lượt, khuôn mặt càng xem càng nhiều biểu cảm, hết đỏ lại tím, nghiến răng nghiến lợi làm quai hàm bạnh ra, râu ria hai bên mép như bị hơi thở phẫn nộ làm bay lên, xem xong, ông gầm lên:

“Là kẻ nào dám làm con trai ta như thế này? Mau, mau đi điều tra kẻ đứng đằng sau gây ra việc này rồi bắt hết cả đám cho ta!”

Không biết Phó Khiêm có thật lòng yêu thương đứa con trai này hay không, nhưng vào hiện tại Phó Quân Thanh đã được định sẵn làm người kế nhiệm tiếp theo, bây giờ có kẻ ngang nhiên đánh đập cậu khác nào vả thẳng vào mặt Phó gia, vì thế cơn giận của Phó Khiêm là thật.

Phó phu nhân đang đứng lấp ló ngoài cửa không dám đi vào, nghe nói thế thì cả người hơi run rẩy nhè nhẹ. Giản Chiêu có thể chắc chắn rằng Triệu Thiên Kiệt rất khoái khi nhìn thấy việc này.

Phó Khiêm chỉ đến thăm trong phút chốc, sau khi làm xong thủ tục nhập viện, xác định Phó Quân Thanh không bị nguy hiểm đến tính mạng liền vội vã rời đi. Ít ra ông ta còn có lương tâm khi đồng ý nghe lời bác sĩ không đưa anh về nhà, bỏ ra một đống tiền để chuyển người sang phòng chăm sóc đặc biệt dành cho bệnh nhân mua thẻ VIP. Phó phu nhân lưỡng lự đứng ở cửa, nhìn Giản Chiêu như muốn nói gì đó, nhưng ngại các vệ sĩ còn đứng canh, chỉ có thể mím môi bực tức rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui