Thầy Giao Đáng Ghét! Tôi Là Của Anh Sao?

Kể từ lần hợp tác đó, nó và nhỏ đã lập ra không biết bao nhiêu là kế hoạch, nhưng lần này tụi nó muốn phải làm sao cho thật tỉ mỉ, thật sâu sắc để hắn biết thế nào là mùi vị địa ngục. Nhưng có vẻ không như ý muốn, cần phải có thời gian nhất định thì mới hiệu quả. Hazz! Đành vậy! Cứ mỗi lần nhìn thấy hắn thì y như rằng đôi bàn tay ngọc ngà của nó có thể giáng xuống khuôn mặt đáng ghét ấy bất cứ lúc nào. Nó hận, hận vì không thể xé hắn ra thành trăm mảnh cho hả dạ. Cứ nghĩ mấy ngày qua, bản thân bị hắn làm cho khổ sở đến nỗi cả bữa ăn cũng không xong, ngủ cũng không yên ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng bị hạn chế….thì y rằng một ngọn núi lửa đang trực phun trào trong lòng nó. Như sáng nay……..
.
.
Tiết SHL….
-Các em xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai đó hả?_ Hắn tức giận, đập nguyên cuốn “Sổ theo giỏi” xuống phía lớp.
Mặc cho hắn có mắng, có chửi ra sao thì lớp vẫn không hé ra lời nào, chuyện này vẫn diễn ra hằng tuần.
-Bộ các em xem mình là thánh sao? Nguyên một tuần, hơn nữa lớp đi học không đem đầy đủ sách vở, bài học trên lớp thì không thuộc, học thì la cà… các em xem thử bảng điểm thi đua của lớp ở dưới mức độ nào rồi! Còn nữa, các em rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì làm sao? Gây ra bao nhiêu chuyện rồi để tôi gánh hết tất cả. Lần này đâu phải lần đầu tiên, các em xem nhẹ lời tôi nói chắc!_ Hắn không còn gì để nói với lớp này nữa rồi
-Thưa thầy!_ Đột nhiên, nó dơ tay phát biểu
-Lớp trưởng có ý kiến gì sao?_ Hắn cười mỉa mai, mọi chuyện đều do con đầu xỏ này làm chứ đâu
Khẽ hắn giọng, nó nói:
-Tuần nào cũng lặp đi lặp lại cái nguyên văn cũ rích này thầy không chán hả?
Ngay sau đó là những trận cười nắc nẻ. Lúc này, mặt hắn đen không tả nỗi . Tại sao trên đời lại có người như nó chứ? Đến nước này hắn thực sự phải ra tay thôi

RẦM……
-Xem ra là tôi coi thường các em nhỉ?_Cầm cây thước trên tay, hắn hỏi
-…
-Tôi không quan tâm thì các em càng làm tới sao?
-…
-Được rồi! Các em cứ tiếp tục chơi trò “ mắt điếc tai đui” của các em đi nhưng……tôi cảnh cáo rằng…….._ Liếc mắt nhìn cả lớp, hắn tiếp tục_ Đừng ngu ngốc mà xem nhẹ lời tôi! Đúng là những lần trước tôi đã sai lầm khi bỏ qua cho các em nhưng nếu mà có lần sau đi chăng nữa….thì đừng trách tôi quá vô tâm!
-…
-Lớp trưởng! Lên thông báo kế hoạch tuần sau cho cả lớp!
.
Có vẻ như lần này hắn đã thực sự tức giận rồi, bằng chứng là lần này, lời cảnh cáo của hắn khiến cả lớp rất bất an, dường như có điều không may đang dần đến với lớp. Quay sang nhìn nó, chỉ nhận được cái lắc đầu với ý bảo “ Đừng lo! Không sao đâu!”. Mặc dù vậy nhưng cả lớp vẫn đề phòng trước cho chắc ăn.
-Lớp trưởng!_ Giọng hắn vẫn đều đều, không nhanh không chậm gọi nó
-Ơ…dạ!_ “Trước tiên phải làm hắn mất cảnh giác đã”
Nó luống cuống lấy tập tài liệu mà Ngọc Lam đã chuẩn bị sẵn trước đó. Mặc dù đã làm lớp trưởng nhưng nó vẫn lười lắm, mọi việc đều giao cho Ngọc Lam làm cả. Cầm tập tài liệu trên tay, nó chuẩn bị thông báo thì bị hắn cắt ngang.
-Tôi thấy nội dung cũng nhiều, chắc còn lâu mới xong… hay em lên bàn tôi ngồi cho đỡ tiện!
Cả lớp :“ Chết lớp trưởng rồi”
Nó đổ mồ hôi hột, giọng run run nói:
-Haha… kh…ông …mỏi đâu thầy, em thấy….thấy như vậy thì tiện hơn. Chứ..chứ học sinh nào lại lên bàn giáo viên ngồi chứ!
-Tôi cho phép thì em cứ ngồi đi!
-Ahaha.. không cần đâu thầy!_Nó vẫn chối biện

-Tôi đã….
-Thưa thầy, Nhi nói đúng đó ạ!_Một bạn cắt ngang
-Đúng đúng đó thầy! Học sinh nào lại ngồi bàn giáo viên chứ!
-Vậy đâu còn là uy danh của thầy nữa đâu.
-Thầy cứ để Nhi đứng đó là được rồi, không phiền thầy đâu ạ!
-..bla…bla
Hắn nhìn cái lũ loi nhoi này, thật không biết nên nói gì. Có cần phản ánh lên như vậy không? Hừm! Chắc chắn cái ghế kia có vấn đề!
-Thái độ của các em lại khiến tôi càng nghi ngờ .
-…
-Hay là lại làm trò gì để phá tôi?
-Không ạ!_Một người đứng lên nói
-Vậy thì lớp trưởng cứ lên đi, chứ để tôi biết lớp đã làm gì thì…….
-Em lên! Em sẽ lên ạ!_ “ Đến nước này đành hy sinh vậy!”
.

“Ôi trời ơi! Có lẽ đây là ngày xui xẻo nhất của Nguyễn Hoàng Ái Linh này rồi.”_Nó khóc trong lòng, sao nó cứ thấy khoảng cách từ đây đi đến cái bàn đó như ngàn dặm ý vậy. Hu hu ông trời ơi, thiên lý ở đâu? Sao người có thể nhẫn tâm cho con ngồi cái bàn quái quỷ đó mà không phải là hắn chứ? Hu hu!...... Chả là nó và lớp đã lấy cây mắt mèo trét lên bàn ghế giáo viên nhầm để hắn mắc bẫy. Nhưng các thầy cô khác sẽ không sao đâu vì tụi nó đã thực hiện trong giờ chuyển tiết. Mà nhắc mới nhớ, sao từ nãy tới giờ không thấy hắn ngồi vào bàn? Chắc chắn rồi! Chắc chắn hắn đã biết trước và đưa nó vào bẫy. Lập tức, nó đưa con mắt giết người nhìn hắn, nhưng hắn chỉ nhởn nhơ “ Tôi không biết gì cả”. Hừ! Ai tin? Ai tin chứ?...... “Ôi không!”_Nó mếu. Nãy giờ lo suy nghĩ linh tinh mà nó đã đi đến cái bàn từ lúc nào rồi. Quay xuống nhìn cả lớp chỉ thấy mấy cái ánh mắt “ Mày bảo trọng nha!” . Gừ! Nó hy sinh vì ai chứ..hu hu . Trấn tĩnh lại, nó hít sau thở đều “ Không sao. Không sao đâu” rồi từ từ ngồi xuống. Mở tập tài liệu ra một cách máy móc, nó nói:
-Sau đây là kế hoạch tuần sau, để nhiệt liệt chào mừng……._ “Chết rồi, mắt mèo đã phát huy tác dụng”
-….chào….m..ừng….n.g..ày..nhà…..gi..áo….Việt…N..a.m….._ “Ôi ngứa quá!” vừa đọc nó vừa đưa tay lên gãi, nhìn chẳng khác nào là con hề
-…h..a…..i…..m..ươ..i……._ “ Không chịu nổi nữa rồi”
-Thưa thầy em xuống phòng y tế ạ!_Nó đập bàn hét lên rồi chạy nhanh ra khỏi lớp, để lại vẻ đắc ý của ai kia
………………..
Hồi tưởng lại cũng khiến nó rùng mình. Giờ trên người nó chỉ toàn là viết sưng đỏ, mặc dù đã được bôi thuốc nhưng nó vẫn thấy ngứa lắm. Mà cũng tại hắn chứ đâu! Lẽ ra người bị trúng mắt mèo là hắn chứ không phải Linh Nhi này. Hừ…hừ… Thật muốn cắn muốn xé hắn quá đi mất. A aaaaaaa! Nó muốn trả thù, muốn trả thù cơ! Nhưng ba nó đã dặn : “ Biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng” mà. Trả thù cũng thế thôi, cứ hiểu rõ đối phương, ắt sẽ thành công. Được rồi, nó sẽ cố gắng nhẫn nhịn vậy. Vì tương lai tươi sáng hãy cố lên Nguyễn Hoàng Linh Nhi!
______________________________________
Xin lỗi mọi người ạ ! :P mấy ngày nay do ham chơi nên Uy's quên viết chap mới
Một lần nữa xin lỗi ạ! *cuối đầu*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận