Thầy Giáo Đến Rồi!


Ngay khi Lí Khoái Lai đi qua nhà máy, một thanh niên đội mũ ngồi ở bên đường lấy điện thoại gọi: "Chim đã vào lồng."
"Đã nhận." Đối phương trả lời ngắn gọn rồi cúp điện thoại.
Những cây mía bên đường khá cao, cho dù có một người đứng trong vườn mía vào ban ngày e là cũng sẽ không thấy rõ được, chứ đừng nói gì là ban đêm.
Lí Khoái Lai hoàn toàn không để ý những chuyện này, tuy vẫn thường nghe vấn đề trị an xã hội không thực sự tốt, nhưng anh cũng chỉ là một thầy giáo nghèo, phía trước là trường học rồi, ai mà thèm cướp bóc gì của anh cơ chứ?
Đúng vào lúc này, từ trong đám cây mía có một cây gậy gỗ thọc ra.
Tuy rằng tốc độ lái của Lí Khoái Lai không nhanh lắm, nhưng khi bị gậy gỗ thọc vào đầu xe liền khiến cả anh lẫn chiếc xe đều bị ngã văng vào một bên lề đường.
Lúc này từ trong đám mía hai tên đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang lao ra, tay cầm gậy gỗ, hướng về phía Lí Khoái Lai mà đánh xuống.
"Không hay rồi, có cướp, có cướp aaaa.." Lí Khoái Lai từ mặt đất bò dậy gào thét.
Đồng thời, anh cầm lấy khóa chống trộm ở bàn đạp của xe lên.
Tống Hiểu Phương mua khóa chống trộm này chất lượng vô cùng tốt, làm từ thép nguyên chất, có thể sử dụng như một vũ khí nhỏ.
"Cướp?" Lão Thư đang xông lên phía trước chợt sững sờ trong chốc lát, bọn họ chẳng qua là muốn đánh Lí Khoái Lai một trận, không hề nghĩ gì đến việc ăn cướp cả.
Cho dù hắn không có học hành gì, cũng phân biệt được đánh người và ăn cướp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Đánh người cùng lắm cũng chỉ bị bắt nhốt vài ngày rồi thả ra, nhưng cướp của có thể sẽ phải đi tù những vài năm lận!
Bây giờ không phải là lúc nên do dự, Lão Thư và một tên lưu manh khác dùng gậy gỗ mà đánh vào Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai nhanh tay lẹ mắt né được một gậy đánh tới của Lão Thư, nhưng lại bị trúng đòn của tên còn lại, sự đau nhức đến thấu tim từ cánh tay trái truyền tới.
Liều thôi..

Lí Khoái Lai vung cái khóa chống trộm đánh vào tên lưu manh kia.
Tên kia không ngờ Lí Khoái Lai lại liều mạng như vậy, nhất thời né không kịp bị đánh trúng vào ngực.

"..."
Hắn thảm thiết kêu lên một tiếng rồi lùi về sau vài bước.
Khi Lão Thư muốn tiếp tục đánh tới Lí Khoái Lai, Lí Khoái Lai liền nhặt một quả táo rớt trên mặt đất đập thẳng vào giữa mặt hắn.
Lão Thư bị đập trúng một phát, động tác liền trở nên trì trệ lại, Lí Khoái Lai tiếp tục ném thêm vài trái táo vào tên còn lại.
"Tốt quá rồi, có người đến rồi.

Cứu tôi với, có cướp ở đây." Lí Khoái Lai nhìn ra phía sau lưng bọn Lão Thư phấn khởi kêu to.
Nghe thấy có người chạy đến, bọn Lão Thư sợ đến mức không dám tấn công nữa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Đến khi bọn chúng chạy vào chỗ tối, một chiếc xe đã chờ ở đó từ sớm.

Lão Thư nhảy thẳng lên xe, nói thầm với Thiết Thủ: "Có người đến, chạy mau."
Thiết Thủ mở đèn xe, chở theo Lão Thư và tên kia xông về phía trước mà đi.

Chỉ một lúc sau, bọn họ đã rẽ vào đường trong thôn và biến mất tăm.

Lí Khoái Lai thấy mấy tên du côn đó chạy đi, không khỏi thở dài.
Đường bên thôn kia nhiều vô kể, hơn nữa đối phương có vẻ sớm đã có chuẩn bị, cho dù bây giờ có gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không bắt được bọn chúng.
Chiếc xe nằm trên mặt đất còn chưa tắt máy, ống pô phun ra toàn là khí nóng.
Lí Khoái Lai tắt máy xe, đỡ xe đứng dậy, lại cúi xuống đất nhặt mấy trái táo lên.
Nếu như tối nay không có mấy trái táo này và anh không hét lên là có người tới thì e là hai tên côn đồ đó nhất định sẽ không bỏ chạy dễ dàng như vậy.
Chịu đựng cơn đau thấu xương về đến cổng trường, bác Hán đang canh gác ở trên trong nhìn thấy Lí Khoái Lai, khẽ gật đầu, đứng lên chuẩn bị mở cửa.
"Bác Hán, vừa nãy có hai tên lưu manh ở đoạn đường phía trước muốn cướp đồ của tôi." Lí Khoái Lai thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cái gì, có kẻ lưu manh cướp đồ của cậu?" Bác Hán không nói thêm gì, lập tức chạy vào phòng bảo vệ lấy dùi cui của mình ra.
Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ nói: "Bọn chúng sớm đã chạy mất dép rồi, bác mở cửa cho tôi vào cái đã."
"Thầy Lý, cậu không cần lo lắng, ở đây có tôi rồi, không có tên lưu manh nào dám chạy qua đây đâu." Bác Hán lúc này mới nhận ra mình vẫn chưa mở cổng cho Lí Khoái Lai vào, vừa mở vừa nói, "Kỳ lạ thật, đoạn đường trước cổng trường của chúng ta trước nay đều vô cùng an toàn, sao tự nhiên nay lại có kẻ cướp rồi?"
"Tôi cũng không biết nữa." Lí Khoái Lai tận dụng ánh đèn để quan sát thì thấy đầu của chiếc xe này bị vỡ một chút rồi, chắc là lúc té xuống đất bị đập trúng.
Thôi xong, lần này nhất định sẽ bị Tống Hiểu Phương mắng cho không ngóc đầu lên được luôn mất, sau này chắc sẽ không dám cho mình mượn xe nữa quá.
Lí Khoái Lai trở về ký túc xá, thấy cửa phòng của Tống Hiểu Phương đang mở, hình như cô ấy đang ngồi nghe mấy bài hát lưu hành ở trong.
"Cô Tống." Lí Khoái Lai gọi.
Âm nhạc liền dừng lại, Tống Hiểu Phương thò đầu ra ngoài: "Thầy Lý, phiền anh giúp tôi dắt cái xe lại gần đây với, tối nay tôi không đi đâu nữa cả."
"Được." Lí Khoái Lai dắt xe lại sát ký túc xá của Tống Hiểu Phương, ngại ngùng nói, "Lúc nãy trên đường về, tôi bị mấy tên lưu manh chặn đường ăn cướp, cho nên cả người lẫn xe đều bị ngã xuống đất, đầu xe có chỗ bị vỡ mất.

Thật sự xin lỗi cô, ngày mai cô đem xe đi sửa lại, xem thử hết bao nhiêu tiền tôi sẽ trả lại đầy đủ cho cô."
"Cái gì?" Tống Hiểu Phương kinh ngạc kêu lên.
Lúc này, Tống Hiểu Phương mới phát hiện Lí Khoái Lai có chút chật vật và nhếch nhác, trên người còn dính cả bùn đất.
"Thật sự xin lỗi cô." Lí Khoái Lai vô cùng ngại ngùng nói, "Tôi còn chưa được nhận lương, nếu không đã đưa tiền trước cho cô rồi."
Tống Hiểu Phương nhìn lướt qua đầu xe máy, có vẻ không quan tâm lắm, "Thầy Lý, anh bị thương à? Đã báo cảnh sát chưa?"
"Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, bọn chúng còn chưa cướp được gì của tôi." Lí Khoái Lai trả lời, "Với lại người cũng đã chạy mất rồi, báo cảnh sát cũng có tác dụng gì đâu?"
Tống Hiểu Phương nghe Lí Khoái Lai bị đánh trúng cánh tay, trong lòng lo lắng: "Anh không cần quan tâm đến chuyện chiếc xe đâu, mau về phòng xử lý vết thương đi."
"Trong ký túc xá của tôi không có thuốc gì cả, để trưa mai tôi mua sau." Lí Khoái Lai muốn xin lỗi Tống Hiểu Phương thêm lần nữa rồi mới rời đi.
"Í, trên xe tôi còn có túi đồ gì này?" Tống Hiểu Phương nói.
Lí Khoái Lai lúc này mới nhớ đến túi táo kia, vội vàng mở túi, lấy ra hai quả táo: "Cô Tống, cái này cho cô đó."
Buổi sáng nói dối mua đồ tặng Tống Hiểu Phương, bây giờ biến thành sự thật rồi.
"Anh mau về phòng đi, tôi không cần." Tống Hiểu Phương nhìn hai quả táo cũng dính bùn đất như Lí Khoái Lai liền cảm thấy khó chịu.
"À, vừa rồi chúng cũng bị rơi ra trên đất nên có chút bẩn, để lát tôi rửa sạch rồi đem qua lại cho cô." Lí Khoái Lai vội vàng về ký túc xá.
Trong tức khắc, anh liền rừa sạch hai quả táo rồi mang qua lại, Tống Hiểu Phương cũng không từ chối mà nhận lấy, anh lại nói xin lỗi thêm lần nữa rồi mới về phòng.
Nhận thấy vẫn còn chút thời gian nữa mới tan học, Lí Khoái Lai liền cầm mấy cái bánh quy và một chai sữa trong phòng rồi vội vàng chạy đến lớp.
Đêm nay là giáo viên dạy toán đứng lớp, trong phòng học có vài tiếng xì xào, là Mã Chí Phong đang nói chuyện với mấy đứa khác.
Lí Khoái Lai không nói gì, chỉ đứng trước cửa lớp học, trong phút chốc cả phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
"Tuyết Linh, em ra đây một lát." Lí Khoái Lai kêu lên.
Trần Tuyết Linh cho rằng mình sắp bị Lí Khoái Lai phê bình, mặt mày tái nhợt đi, do dự một chút, đặt bút bi lên bàn rồi đi ra ngoài.
"Thầy Lý, em sai rồi.

Em không nên nói dối mẹ như thế, thật ra em không muốn xin nghỉ, em muốn được lên lớp học." Trần Tuyết Linh cúi đầu khẽ nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui