Thầy Giáo Hắc Ám

"Chân ái tựa huyết lưu quá thanh xuân đích luân hồi

Chân ái tựa huyết lưu thảng đối nhĩ đích thương bi"

"Chân" trong "chân thực"

"Ái" trong "ái tình"

"Tình yêu chân thành như máu chảy qua tuổi thanh xuân rồi sẽ luân hồi

Tình yêu chân thành như máu chảy xuôi theo những bi thương của anh"

----

"Mẹ ơi cậu ăn hiếp chị!!!"

Ngôn Hoa quay lại lườm Tom, cậu chàng lập tức cười xoà: "Mẹ hỏi sao đợi mãi mà cậu và chị vẫn chưa thấy vào nên Tom ra xem sao ạ. Tại sao vừa rồi chị bảo cậu là lưu manh thế? Tom đã cố đứng xem xét kĩ càng một rồi vẫn chưa thể đưa ra nhận định được cậu đang muốn làm gì, Tom chỉ thấy cậu tranh luận cùng chị mãi cuối cùng thì giữ tay chị lại không cho chị cử động, cậu còn vồ tới chị, cậu đang định ăn hiếp chị thật sao? Tom mà không hét lên có phải cậu sẽ thật sự làm vậy không?" - cậu chàng lí sự một tràng, đôi mắt tròn xoe long lanh chất đầy nghi vấn.

"Con có biết cậu giận thì sẽ thế nào không?" - Ngôn Hoa nghiêm mặt hỏi.

"Chị ơi cứu cứu, chị ơi cậu muốn tét mông Tom" - cậu nhóc nhanh nhảu chạy ra phía sau An Di nấp, chỉ chừa lại cái đầu tóc nâu xoăn tít thập thò ra nhìn lén Ngôn Hoa.

"Tom" - Ngôn Hoa hắng giọng gọi.

"Dạ cậu" - Cậu bé lí nhí.

"Ra đây" - Ngôn Hoa ngoắt tay.

"Cậu không được tét mông Tom đấy, không thì Tom cứ ôm lấy chị như vầy" - Tom ghì chặt lấy chân An Di.

Ngôn Hoa hết nói nổi, thở dài xoa xoa mi tâm, Tom thấy cậu không có phản ứng thì lại thò đầu ra nhìn, Ngôn Hoa phản ứng nhanh nhạy liền thừa cơ nhanh tay bắt lấy cậu nhóc, một tay bế hẳn cậu lên.

"Ranh con, để xem con còn nghịch được không?" - Ngôn Hoa thẳng tay tét mấy cái vào mông Tom, biết cậu Sam rất thương mình sẽ không nỡ mạnh tay thế nên Tom giả vờ nhăn nhó rồi rúc mình vào người Ngôn Hoa, hôn lấy hôn để và rối rít xin lỗi như chú cún con rất đáng yêu. An Di phì cười nhìn hai cậu cháu đùa nhau...

Ai bảo anh lạnh lùng xa cách cơ chứ? Ngôn Hoa của cô lúc này rất gần gũi và ấm áp đó thôi. Cứ nhìn về quãng thời gian trôi qua của anh và cô mà xem, thật sự chỉ có thể dùng trái tim chân thành và tình yêu tha thiết của mình dành cho anh thì cô mới dần cảm nhận được hết người đàn ông này.

Người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt đã dùng nhan sắc anh tuấn của mình quyến rũ cô, khiến cô nổi máu sắc nữ.

Khi đã trở thành giáo viên của cô rồi thì suốt ngày mặt dày sai bảo cô làm việc vặt, bởi tên thầy giáo hắc ám này nắm trong tay không ít "thói hư tật xấu" của cô nên cô đành cắn răng nhún nhường nghe lời anh ta, lúc đầu cô còn căm ghét vô cùng, chỉ muốn đến vin một đấm vào gương mặt đang giả vờ thanh cao của anh, suốt ngày lạnh lùng ít nói và cổ quái như một ánh sao lấp lánh lạ thường trên bầu trời đêm tĩnh mịch, khó lòng chạm đến cũng khó lòng thấu hiểu được.

Khi cô dần dà phát hiện ra anh càng cố tỏ ra xa cách, càng băng lãnh nhường thì nội tâm anh càng cô độc, càng u uất nhường ấy, cô còn phát hiện ra anh không những là một thầy giáo cao cao tại thượng, tài giỏi hơn người mà còn là một bác sĩ rất tốt, thế là tự khi nào cô đã chuyển từ căm ghét sang ngưỡng mộ và thấu hiểu cho anh hơn, càng lúc cô càng chú ý đến anh hơn.

Khi anh biểu hiện sự quan tâm dành cho cô, khi cô bị thương anh lo lắng cho cô, khi cô gặp khó khăn anh giúp đỡ cô, khi anh mơ màng ôm cô trong cơn sốt triền miên... cô biết trái tim mình đã bắt đầu đi lệch quỹ đạo rồi, dẫu rằng khi ấy hiểu lầm rằng anh đã có bạn gái nhưng vẫn cố chấp mù quáng trao trọn tình cảm đầu đời cho anh.

Để rồi sau đó nhận về mình một lời khước từ nho nhã, một sự thờ ơ lạnh nhạt, một quãng thời gian u ám, cô chạy trốn trái tim mình, cô trở nên hèn nhát vô cùng, cô chỉ biết thu mình trong cái vỏ ốc nho nhã nguỵ tạo, cô như bọt biển nhạt nhoà giữa muôn trùng con sóng ngoài khơi xa, mỏng manh, yếu ớt, chỉ chực vỡ vụn, tan ra hoà vào dòng nước lạnh lẽo giữa đại dương.

Một năm sau, ngày gặp lại anh, cô một lần nữa hèn mọn chạy trốn, nhưng lần này cô chính là chạy trốn hiện thực rằng cô vẫn tin anh, tin anh không có ý tiếp cận cô vì mục đích xấu như lời Vinh Hy nói, và cũng chính vì cô vẫn yêu anh, cô chẳng giây phút nào ngừng nhớ đến anh.

Cũng trong cái đêm đó, một lần nữa đứng giữa lằn ranh sinh tử, lúc cái chết đã chực đến với cô rồi thì chính anh đã vươn tay ra che chở cho cô, bảo bọc cho cô, anh dùng cả thân mình để bảo vệ cô, cô biết mình thua rồi, cô thua chính trái tim của mình. Cô thật sự rất yêu anh.

Đêm ấy anh đã bày tỏ lòng mình với cô, có lẽ chính cái lúc mang cô khỏi lưỡi hái tử thần anh đã quyết định phải đối mặt với tình yêu của hai người, anh cũng yêu cô, điều này mang cô từ vực sâu thăm thẳm một bước lên thiên đường, cô chỉ kịp tự vấn mình xem rốt cục mình có phải là đang mơ hay không, cô vỡ oà trong hạnh phúc.

Thời gian đầu cô và anh bên nhau, anh vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng xa cách với cô, cô có cảm giác cứ như mình đang cùng một ông lão khó tính, cổ hủ và lập dị yêu đương vậy, anh không hiểu suy nghĩ của cô, anh ngượng ngập ánh mắt dèm pha xung quanh, anh thận trọng trong việc giữ khoảng cách, vừa hay còn phải che giấu gia đình của cô, hai người chẳng khác gì đang yêu vụng trộm cả. Cô khó chịu, cô không cam tâm, không cam tâm, không cam tâm.

Rồi cô dần cũng hiểu ra nguồn cơn mọi việc... cô là tình đầu của anh, là người con gái đầu tiên mà anh yêu, thế nên anh chính là đang ngượng, anh đang bối rối trong việc xác lập quan hệ và thể hiện tình cảm với cô, điều này không thể trách anh, thế nên cô giúp anh, anh không hiểu cô thì cô sẽ tự giải thích chính mình cho anh, anh không thể hiện cô sẽ thể hiện, anh chần chừ thì cô chủ động, anh cự tuyệt thì cô nhất quyết nũng nịu lấn nước, đôi lúc thật có cảm giác mình là một nữ cường...

Chuyện gì đến nhất định đến, thân thế bí ẩn mà anh che giấu, quá khứ đen tối mà anh không muốn chạm đến, bí mật hãi hùng về gánh nặng anh mang trên vai,... tất cả dần hé mở ra trước mắt cô. Phát súng đó là anh thay cô nhận, cuộc đời còn lại cô đã nguyện dùng nó để yêu thương anh, cô sẽ là ánh dương, là mặt trời ấm áp soi sáng cho thế giới u ám của anh, dùng tình yêu của mình sửi ấm trái tim băng giá đang âm ỉ rỉ máu của anh.

Khoảnh khắc cùng nhau quỳ trước bậc tam cấp, anh dùng thân mình đang mang trọng thương bao bọc che chắn màn mưa lạnh giá cho cô rồi đột nhiên ngã quỵ trước mặt cô, chiếc áo sơ mi trắng bê bết máu anh nhuộm đỏ, trái tim nhỏ bé của cô như bị ai giày vò quặn thắt, cô đau lòng, cô hoảng sợ, sợ anh gặp bất trắc gì, sợ anh rời bỏ cô...

Tiếp đến là gì? Chính là quãng thời gian hạnh phúc này đây, anh hiểu được lòng mình, anh hiểu trái tim cô, anh không ngại dùng mật ngọt để dỗ dành cô, anh không ngại thể hiện tình cảm với, anh hết lòng hết dạ yêu thương chăm sóc cho cô, cô nhìn người đàn ông mà cô cũng dùng hết trái tim mình để yêu thương đang trước mặt kia, cô chỉ có thể nguyện lòng rằng đoạn đường còn lại dẫu là trải hoa hồng hay lát đá xanh cô cũng sẽ nắm chặt tay anh, sẽ cùng anh vượt qua, sẽ cùng anh khóc, sẽ cùng anh cười, sẽ cùng anh hạnh phúc, sẽ cùng anh đau khổ, sẽ cùng anh già đi, và sẽ cùng anh vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ cuối cùng, bức tranh của tình yêu chân thành nhất - Chân Ái.

Xem đi, chỉ mỗi việc yêu anh thôi mà cô đã trải qua được tất cả mọi cung bậc cảm xúc rồi.

....

"An Di, An Di, đồ ngốc, con heo ngốc của anh" - Ngôn Hoa lay mãi An Di vẫn đứng ngây ngốc ra đó, nơi khoé mắt còn lóng lánh dâng lên một chút thương cảm kì lạ nhìn đi xa xăm, anh bèn véo vào má cô một cái.

"Aaaaa, đau em" - An Di xuýt xoa.

"Đang nghĩ gì mà chuyên tâm thế cô ngốc?" - Anh cười hỏi.

"Không có gì, chỉ là hồi tưởng về một số chuyện mà thôi" - An Di cười hìhì.

"Ngốc, đi nào, vào ăn trưa" - Ngôn Hoa bảo.

An Di lẩm bẩm thấy mình đúng là thật ngốc, nghĩ một hồi lại nghĩ đi xa đến như vậy...

Ngôn Hoa giơ tay ra nắm tay An Di đi vào nhà. Cô rất thích, rất thích cảm giác này, mười ngón tay đan chặt vào nhau, bàn tay anh lạnh nhưng trái tim cô thì ấm nóng vô cùng, hơn bất kì lời nói đường mật nào, chỉ cần một cái nắm tay tượng trưng cho lời hứa, hứa rằng anh sẽ che chở bảo vệ cho cô, sẽ yêu thương cô trên suốt quãng đường phía trước.

Mọi người sum họp quây quần bên bàn ăn, sự đông vui và cảm giác thân thuộc như một gia đình đầm ấm khiến cho ai nấy đều hào hứng với bữa ăn, Trịnh Phong trổ tài bếp núc của mình chiều lòng gia đình May, nguyên liệu tươi ngon bổ dưỡng của chính nông trang bình yên nơi đây, Gia Ân và An Di lần đầu được đến đây cho nên tâm trạng vui vẻ và háo hức nhất.

Ăn uống xong cô nàng Gia Ân lại hí hửng dắt tay An Di cùng đi ra đồng hoa chụp ảnh, Ngôn Hoa rất hiểu ý An Di nên anh đã chuẩn bị sẵn đầy đủ dụng cụ vẽ tranh cho cô, thế là cậu nhóc Tom vốn thích vẽ tranh cũng nũng nịu đòi đi theo cho bằng được, ban đầu Ngôn Hoa không định sẽ dắt cu cậu nghịch ngợm này theo nhưng mà An Di lại bị ánh mắt nài nỉ đáng thương của cậu làm cho mủi lòng nên cũng hùa theo nói giúp cho cậu. Ngôn Hoa thở dài một tay bế Tom một tay tét mông cậu nhóc doạ dẫm, cuối cùng anh cũng chấp nhận miễn cưỡng địu cậu chàng ta theo luôn.

Ánh nắng chiều soi bóng cô thiếu nữ xinh đẹp trải dài trên thảm cỏ xanh, dưới ánh nắng làn da trắng của cô tựa như được tôn lên một tầng ánh sáng lấp lánh, vừa quyến rũ lại vừa e ấp thẹn thùng, đôi con ngươi long lanh dưới chiếc mũ rơm đang phóng tầm nhìn ra xa nắm bắt khung cảnh, đất trời hoà quyện, bình yên vô cùng, những nét cọ thoăn thoắt trên tấm bảng vẽ, mọi cảnh vật như được thu vào trong tranh của cô, chân thực... gần gũi, như chính tâm hồn của cô vậy, mỏng manh, thuần khiết... dịu dàng và đáng yêu.

"Cậu ơi, cậu đừng nhìn chị nữa, cậu dạy Tom cách vẽ chị đi, Tom vẽ mãi sao chẳng thấy người trong tranh giống chị thế này?" - Cậu nhóc níu tay Ngôn Hoa nói.

"Con chắc đây là vẽ người chứ không phải vượn cổ chứ? Cô nàng xinh đẹp kia sao lại bị vẽ thành ra thế này?" - Ngôn Hoa thẳng thừng phê bình không chút để tâm đến gương mặt méo xệch của Tom.

"Đây là Tom vẽ chị xinh đẹp mà" - Cu cậu một mực khẳng định.

Nhìn thấy Tony và cô bạn gái của mình đang thư thả cùng nhau dạo chơi rồi lại nhìn sang tên ranh con đang ngồi lì trên chân mình Ngôn Hoa bất lực thở dài: "Bóng đèn công suất lớn à, con có thể yên lặng một chút không?"

"Bóng đèn công suất lớn là gì ạ? Sao cậu gọi Tom là bóng đèn?" - Cậu nhóc thắc mắc.

"Kì đà cản mũi" - Ngôn Hoa gõ đầu Tom.

"Hai người lại cần không gian riêng tư chứ gì? Tom không thèm cậu nữa, Tom sang chơi cùng anh Tony" - Tom lè lưỡi tinh nghịch rồi gom giấy bút ngoáy mông chạy đi.

Ngôn Hoa nhếch mép cười đắc ý. Cái đồ ranh con này không uổng anh cưng chiều mà, phải chi lúc nào cũng biết điều một chút thế này thì tốt rồi.

----

Kết thúc một ngày vui vẻ ở nông trang, chập tối Ngôn Hoa và Tony đưa An Di và Gia Ân về nhà, buổi tối trước lúc đi ngủ Gia Ân cằn nhằn gặn hỏi An Di suốt, muốn moi tin về Ngôn Hoa cho bằng được, theo như cô nàng thì cô ít ra cũng phải biết rốt cục mình có giao "con cừu non béo bỡ" của mình cho con sói thối tha mang mác phó giáo sư ngạo mạn kia không, An Di bị gọi mãi thành "cừu non béo bỡ của Gia Ân" cuối cùng cũng chịu thua sự dai dẳng và mặt dày của cô nàng này đành kể hết tường tận mọi chuyện của cô và Ngôn Hoa cho Gia Ân nghe.

Thế mà rồi tự khi nào cô nàng Gia Ân đã ngủ say chỏng chơ, còn thư thả coi An Di như là gối ôm mà tuỳ ý giày vò, An Di hận không thể vin một đấm cho lão đại nương Ân Ân này, cô nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, cầm điện thoại đi ra ban công gọi điện.

"Tút..." - Hồi chuông đầu tiên chưa dứt anh đã bắt máy rồi.

"Anh đây, sao giờ này em còn chưa ngủ?" - giọng nói trầm khàn gắt ngủ của Ngôn Hoa truyền đến.

"Ngủ ngon anh nhé" - An Di cười thầm, bỗng dưng chỉ muốn chúc anh ngủ ngon mà thôi.

Ngôn Hoa lặng thinh một lúc mới đáp lại: "Ngốc, ngoan ngoãn đi ngủ mau, hôm sau đừng dậy muộn nữa, nhớ phải ăn sáng và mặc ấm một chút"

"Vâng" - An Di ậm ừ.

"Khoan đã" - Anh gọi.

"Dạ?"

"Ngủ ngoan"

"Hìhì, vâng"

--- ------ ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui