Thầy Giáo Khó Tính ! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao

_Quân...
Có tiếng kêu cô, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Mạnh đang kêu cô, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương. Cô lùi về sau, tránh xa con người trước mặt.
_Đừng sợ... Có lẽ hôm trước là do Mạnh không kiềm chế cảm xúc. Mạnh muốn xin lỗi Quân và Nhung_Mạnh nói.
_Xin lỗi? Cậu nghĩ như vậy là xong à? Cậu có biết Nhung yêu cậu hai năm nay rồi không? Vậy mà cậu lại đối xử với Nhung như vậy, thật không biết cậu đang nghĩ gì_Giữa cái nắng sớm chói chang, Cô và Mạnh đứng nói chuyện. Cô nhìn Mạnh bằng cái ánh nhìn kinh bỉ vì những việc Mạnh đã làm cho Nhung và...Cô.
_Chỉ vì Mạnh yêu Quân mà thôi! Còn Nhung, mặc kệ như thế nào tôi vẫn không cần biết_Mạnh tức giận tiến lại gần cô, ánh mắt giận dữ của ngày hôm đó.
_Cậu bước đến một bước tối sẽ la lên, đây là trường học...
_Mạnh biết không? Yêu một người là muốn cho người khác hạnh phúc và buông xuôi khi người đó đã hạnh phúc, trong cuộc sống có vô vàng sắc màu vì thế cần nên tôn trọng cái mà ta có, không nên hất hủi để khi mình cần cái thứ mà ta không trân trọng trước kia đã biến mất... hiểu không?_ Lời nói của cô từ tận đáy lòng, cô muốn khuyên Mạnh buông bỏ cô mà đến với Nhung.
BỘP BỘP!
Mạnh vỗ tay, cười nhếch môi đầy nguy hiểm.
_Hay lắm, nhưng những thứ này tôi đều không cần nghe. TÔI_CẦN_QUÂN_Mạnh gầm lên từng tiếng, mặc kệ sự tức giận đó bùng cháy, cô vẫn bỏ đi... mái tóc khẽ tung bay trong gió!..
...
Tại phòng làm việc của giáo viên, cô lấp ló nhìn... trong phòng chỉ có một người đàn ông điềm đạm ngồi đọc giáo án, ngón tay thon dài lật từng trang giấy, đôi mày khẽ chau lại. Hừ... Sao mà các giáo viên đi trễ thế này? Chỉ có Nguyên của mình giỏi thôi!
Cô rón rén bước nhẹ đến đừng hai bàn tay búp măng nõn nà trắng muốt của cô bịt hai mắt của người đàn ông nào đó!
Im lặng
Im lặng
"Sao không có phản ứng nhỉ?" _Cô thầm nghỉ.
_Ngọc Vi, em đừng như vậy nữa thầy biết em thích tôi mà _ Những lời này thoát ra từ miệng của người thầy ấy. Hây, người đàn ông này chính là đang ngoại tình mà. Dám ngoại tình với học sinh cơ đất, đáng chết mà.
KIỀM NÉN
KIỀM CHẾ
Một cánh tay nào đó hất cô nhẹ bỗng lên. Cô được ăn tọa trên đùi anh. Anh tiến sát vào lỗ tai cô thì thầm.
_Là Ngọc Vi hay Hạ Quân?
_Là Quân Quân
_Quân Quân là ai? _ Anh hỏi đầy ngây thơ (vô) số tội.
HÂY! Dám không nhớ tới mình chết thiệt.
_Em là học sinh Lê Hạ Quân, lớp 11 chuẩn bị lên lớp 12 trong hai tuần nữa. Người yêu của Khánh Nguyên!
_Vậy à? Sao tôi không biết?
_Thật là... _Cô bực bội đứng dậy, kéo cô vào lòng của mình, cơ thể nhỏ nhắn nằm gọn trong bàn tay anh. Anh hôn lướt nhẹ trên môi cô. Thật ngọt!
_Có người nhìn thấy bây giờ_cô chau mày lại.
_Yên tâm, nó đã là phòng riêng của anh từ ngày hôm qua rồi. Có cách âm nên không sao cả_,Anh giải thích, cô cứ thắc mắc tại sao lại là của anh chứ? HỪ... Kì lạ! Anh hôn nhẹ lên môi cô lên lần nữa, không cho cô định mấp máy nói gì đó. Nụ hôn kéo dài, cô khó thở buông ra.
_Trình độ hôn của em thật kém!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui