Trong vài ngày tới, Reborn đều theo Tsunayoshi đi đến Hyotei, hắn sẽ thưởng thức espresso trong văn phòng của Tsunayoshi khi rảnh rỗi và thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạo vòng quanh sân, mặc dù mỗi một lần hắn đi đều sẽ không đi theo con đường bình thường.
" Dame-Tsuna, lại thất thần cái gì nữa? Tất cả giáo án của sáng hôm nay đã được chỉnh sửa hết chưa? "
Nhìn thấy Reborn thong thả bước ra từ phía sau của bức tranh treo trên tường, Tsunayoshi vừa có chút hoảng hốt, vừa có chút hoài niệm.
Hồi đó khi còn ở Namimori, Reborn cũng thường đột nhiên xuất hiện bằng những cách bất ngờ như thế này.
" Reborn, đừng nói là cậu định lấy Hyotei ra làm căn cứ mới đấy nhé? " Tsunayoshi ngày càng cảm thấy điều này rất có khả năng phát sinh, nên bèn hỏi hắn.
" Có thể sử dụng làm căn cứ cho ta đã là vinh quang của Hyotei.
" Giọng điệu của Reborn đặc biệt kiêu ngạo, lúc này dường như cả thế giới bỗng tối sầm đi, chỉ có duy nhất một nguồn ánh sáng phát ra từ trên người Reborn, đem cái bóng kéo dài vô định??????????
Nhưng Reborn à, có lẽ Hyotei không cần cái vinh quang này đâu.
Nếu như hiệu trưởng Nagaki phát hiện ra Hyotei nơi nào cũng là mật đạo của cậu, ông ấy nhất định sẽ khóc mất.
" Phải rồi, Reborn này, mấy ngày nay đám nhóc Atobe có luyện tập gì quá sức không vậy? Trong lớp học thấy bọn họ không có tinh thần cho lắm.
" Tsunayoshi lo lắng nói.
" Đừng lo lắng, khối lượng luyện tập tôi cung cấp cho bọn chúng được lập ra dựa theo sức chịu đựng và tiềm năng bên trong của chúng.
"
" Nhưng dù sao đám nhóc đó vẫn chỉ là người bình thường thôi a.
"
" Tôi nói này, Dame-Tsuna.
" Reborn để tách cà phê xuống, nhìn thẳng vào mắt Sawada Tsunayoshi: " Chẳng lẽ cậu đang cho rằng đám học sinh của mình quá đơn giản phải không? "
" Hả? Ý cậu là sao? "
" Bọn chúng đều là những đứa trẻ rất có tiềm lực, có rất nhiều sự phát triển trong tương lai.
Hơn hết, một vài đứa trong số chúng đã bộc lộ điều đó vô cùng nổi bật, điển hình như Atobe, thằng nhóc đó hoàn toàn không thua kém nhóm người bảo vệ của cậu đâu.
"
" Reborn! Tôi đã nói rồi, bất kể như thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không đem bọn nhóc kéo vào vào chuyện này.
" Tsunayoshi nghiêm mặt nhìn Reborn.
" Biết rồi.
" Chính là bởi vì biết như vậy nên hắn mới càng cảm thấy bất lực.
Dame-Tsuna, đến khi nào cậu mới có thể hành động như một thủ lĩnh thực thụ đây? Nhưng nếu thật sự đến lúc đó??? Cậu có lẽ sẽ không còn là cậu nữa.
Mặc dù trong lòng nghĩ rằng Reborn sẽ không làm gì quá đáng với những đứa trẻ kia, nhưng nếu xét theo biểu hiện đầu tiên và tính cách của hắn, Sawada Tsunayoshi vẫn có chút lo lắng.
Nhưng vì câu trả lời vừa rồi của Reborn, tuy là nó rất đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Sawada Tsunayoshi cảm thấy vô cùng yên tâm.
" Ừm, cảm ơn, Reborn.
"
"Hừ, Dame-Tsuna.
"
Trong quá trình luyện tập "cực kỳ tàn ác" của đại ma vương Reborn, có thể nói thực lực của đội chính tuyển Hyotei đã nhanh chóng tăng vọt lên và tất cả bọn họ đều nhận rõ ra được điểm này.
Bộ mấy người không thấy chiều nào bọn họ cũng phải lết cái thân tàn ma dại như mấy ông lão u70 (?) ra khỏi cổng trường sao? Và đương nhiên, Atobe không nằm trong số đó, vị đại gia hoa lệ kia mỗi ngày đều được chiếc xe Lincoln nhà mình chạy vào rước tại chỗ.
Oshitari đã từng lén phỏng đoán rằng, vị đại gia hoa lệ nào đó vì sợ sẽ bị phá hư hình tượng hoàn mỹ hoa lệ của mình nên đã xin cho xe nhà tiến vào rước.
Căn cứ theo kinh nghiệm mà nói, phỏng đoán này có xác suất đúng lên tới 100%.
Sau khi Mukahi Gakuto trải qua sự kiện "khỏa thân" chạy bộ vào ngày đầu tiên xong, hắn luôn liều chết nỗ lực hoàn thành huấn luyện của những ngày kế tiếp, đồng thời hắn cũng không còn dám nói bất cứ điều gì về trò chơi đóng vai nhân vật với Reborn nữa.
Đùa chứ, Mukahi tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không đến nỗi quá ngu ngốc, Reborn rõ ràng đã lên nắm quyền ở đây, nếu hắn còn không chịu hoàn thành bài luyện tập, thế nào hắn cũng sẽ bị lột đồ ra chạy vòng vòng nữa cho coi.
Còn những người khác, sau khi thấy tấm gương sáng bi thảm Mukahi Gakuto, bọn họ lại càng liều mạng hơn, bọn họ không muốn có kết cục giống với Mukahi đâu aa.
Tất nhiên trong khoảng thời gian này, mọi người đều ăn ý không cónhắc lại sự việc của ngày hôm đó, bao gồm cả thời niên thiếu "bùng nổ" của Sawada Tsunayoshi.
Nhưng còn bọn họ có cười trộm sau lưng cậu hay không thì chúng ta vẫn không biết được.
Vì thế, sau chuỗi ngày phải trải qua cuộc huấn luyện đến nửa sống nửa chết, thì giải đấu khu vực cũng bắt đầu.
Không như dự đoán ban đầu của cậu, Reborn không có đến xem, hắn lấy lý do: " Dame-Tsuna, cậu không biết làn da trẻ con rất là mỏng manh à? Cậu là muốn tôi phơi nắng đến chết sao, hử? "
Vậy thì xin cậu hãy cư xử như một đứa trẻ ở trước mặt người khác đi.
Tsunayoshi giật giật khóe miệng, thầm nhủ vấn đề này không nên so đo cùng với Reborn.
Truyền thống của Hyotei là những trận đấu mở màn không quan trọng thì không cần chính tuyển phải ra sân, tức là thành viên chính tuyển sẽ không cần xuất hiện.
Nhưng hôm nay là ngày khai mạc giải đấu đầu tiên nên Atobe đã đưa tất cả các thành viên đội tuyển tennis của Hyotei đến sân thi đấu, bọn họ đi thành một đoàn mênh mông người.
Trong số đó, có một thân ảnh đặc biệt dễ thấy, chắc bởi vì đi bên cạnh Hoàng đế Atobe của Hyotei, đối phương không có mặc đồng phục của Hyotei, chỉ mặc một bộ đồ bình thường, mái tóc màu bạch kim, trên khuôn mặt tinh xảo treo nụ cười ấm áp tựa gió xuân.
Nó thuộc dạng chỉ cần người ta liếc nhìn một cái liền có thể khắc tâm ghi nhớ.
Người kia là ai?
Người đời có câu oan gia không hẹn cũng gặp.
Hyotei và Seigaku cứ như vậy chạm mặt nhau ở cổng sân đấu, Tsunayoshi cảm thấy hai đội tràn ngập khí thế, chiến ý bay khắp bốn phía.
" Huh, đã lâu không gặp, Tezuka, lần này quán quân nhất định sẽ thuộc về bổn đại gia.
" Atobe nhướng mày lên tiếng chào hỏi trước, nhưng lời này của hắn quả thực mang theo mười phần khiêu khích.
Đội trưởng đội tennis trường Seigaku, Tezuka Kunimitsu có tính cách gần như hoàn toàn trái ngược với Atobe.
Đứng trước lời nói của Atobe, ánh mắt của hắn xẹt qua một đạo ám quang rồi nhanh chóng biến mất, nhưng cũng đủ để cậu phát hiện thấy được.
Hắn đẩy kính, ngắn gọn trả lời: " Hừ.
"
Thanh âm lạnh lùng, rất hợp với khí chất của hắn.
Nhưng có điều, thiếu niên, cậu nói thêm vài chữ nữa cũng có sao đâu, kiệm lời gớm.
" Sao cậu vẫn mãi mang bộ dáng tảng băng di động như này vậy a? " Atobe trêu chọc.
" Hử.
" Gương mặt của Tezuka vẫn bình tĩnh.
" Keigo-kun, cậu có vẻ rất tự tin? " Thiên tài của Seigaku, Fuji Shusuke đứng cạnh Tezuka mỉm cười tủm tỉm, trợ giúp đội trưởng nhà mình đối đáp.
Atobe đen mặt, trán nổi gân xanh: " Fuji Shusuke, đừng có gọi bổn đại gia bằng danh xưng không hoa lệ như vậy! "
" Aiya, Keigo-kun, không cần mắc cỡ như thế đâu.
" Fuji vẫn một mực tươi cười.
" Bổn đại gia mới không có mắc cỡ! "
Sawada Tsunayoshi nhìn Atobe đang bốc hỏa, rồi lại nhìn về phía Fuji vẫn đang cười tủm tỉm, cậu có thể thấy được sự gian xảo ẩn trong nụ cười của hắn.
Suy nghĩ một hồi, cậu lại nhìn về phía vị đội trưởng Seigaku dù không nói một câu nào nhưng độ tồn tại vẫn rất mạnh mẽ kia.
Cậu mơ hồ có thể nhìn ra được chút ý cười che giấu dưới đáy mắt hắn.
Hình như nó có chút...hả hê?
Còn vị bạn học Fuji gì kia chắc hẳn là biết bạn học Tezuka không giỏi đối đáp với Atobe nên mới bước ra giải vây đi.
Thoạt nhìn như đây không phải là lần đầu bọn họ làm vậy, thật sự rất ăn ý, mối quan hệ giữa hai người có vẻ rất tốt.
Tựa như, Sawada Tsunayoshi quay đầu nhìn về phía Oshitari vẫn luôn đứng phía sau lưng Atobe, tựa như Atobe cùng Oshitari.
Tuy rằng thường ngày Oshitari rất thích châm ngòi thổi gió (*), thích chọc ghẹo Atobe, nhưng hắn lúc nào cũng đều sẽ đứng phía sau Hoàng đế của Hyotei a.
Nhìn vị bạn học Fuji đằng kia ắt hẳn cũng giống như vậy đi.
(*) Châm ngòi thổi gió: xúi bẩy gây chuyện, châm dầu vào lửa, lửa cháy đổ thêm dầu.
Oshitari dường như nhận ra ánh nhìn của cậu, ánh mắt vốn dĩ đang nhìn Atobe khẽ chuyển động, hắn quay qua nhìn cậu nghi hoặc.
Tsunayoshi lắc nhẹ đầu, tỏ vẻ không có gì.
Oshitari lại lần nữa đem ánh mắt đặt lên người Atobe, thỉnh thoảng cũng sẽ liếc qua Fuji, ánh mắt hắn hiện lên tia sắc bén, tựa hồ đối với hành vi của Fuji thập phần bất mãn.
" Atobe, không định giới thiệu cho tôi một chút sao? " Tránh cho Atobe thật sự nổi giận, Tsunayoshi đành mở miệng cắt ngang màn khẩu chiến giữa hai người.
Thật ra Tsunayoshi biết hết những người này, vì cậu đã đọc qua tư liệu về các đội đối thủ trước đó.
Nên hiện tại, cậu chỉ đang tạo cơ hội cho Atobe thoát khỏi màn giao khẩu với Fuji mà thôi và Atobe cũng nhận ra được ý định của cậu.
Hắn hít sâu một hơi, hiểu rõ là mình không thể thắng nổi miệng lưỡi của lão hồ ly này được, vì thế hắn liền thuận theo cậu mà dừng lại, giới thiệu cho Tsunayoshi: " A huh, bọn họ là thành viên của đội tennis Seigaku.
Cái tên đang tỏa ra khí lạnh đầy người là đội trưởng Tezuka Kunimitsu, cái tên đang cười tủm tỉm là thiên tài của Seigaki Fuji Shusuke, đứng sau là đội phó Oishi Syuichirou, Kikumaru Eiji, Kawamura Takashi, Momoshiro Takeshi, Kaido Kaoru, Inui Sadaharu đẳng cấp ngang nhau.
"
Tức khắc, toàn bộ chính tuyển đứng đằng sau liền bùng nổ, "đẳng cấp ngang nhau" là ý gì hả?
Tsunayoshi tươi cười, thân thiện chào hỏi: " Các bạn học Seigaku, rất vui được biết mọi người.
"
" Ai vậy? Thành viên mới của Hyotei hả? Nhưng nhìn có vẻ không giống lắm.
" Kikumaru Eiji là người đầu tiên lên tiếng.
" À tôi là...!"
" Akino Gen, nam, 20 tuổi, giáo viên mới của Hyotei năm nay.
" Một giọng nam hơi máy móc cắt ngang phần tự giới thiệu của Tsunayoshi.
Cậu nhìn thấy thành viên tên gọi Inui Sadaharu của Seigaku, tay cầm một cuốn sổ và đọc nội dung trên đó:
" Cao 1 mét 76, nặng 57kg, là giáo viên dạy toán cho lớp A-2 (*) và dạy tiếng Ý cho môn tự chọn.
Đồng thời cũng đảm nhận vai trò giám sát của câu lạc bộ tennis Hyotei.
Diện mạo xuất chúng, tính tình ôn nhu ấm áp, nên đã có một đội ngũ fans hùng hậu ở Hyotei.
Còn các thông tin chi tiết thì không rõ.
"
(*) Lớp A-2: giải thích một chút, chữ A trong đây là tên lớp, còn số 2 có nghĩa là năm 2 nha ( tương đương với lớp 8 á.)
Ngoài những thông tin được cậu giấu kín ra, thì hầu như mọi thông tin còn lại cậu ta đều biết, vậy mà còn kêu là "chi tiết thì không rõ" sao? Tsunayoshi buồn bực nhìn Inui.
Hơn nữa, cậu chàng này đang đi theo dõi cậu hay gì mà biết nhiều vậy.
Inui Sadaharu vô cùng bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cậu: " Xin hỏi Akino-san, em có thể hỏi thầy thêm một vài câu hỏi được không? "
" Haha, không phải đã thực rõ ràng rồi sao? Còn cần hỏi thêm gì nữa chứ.
" Tsunayashi đương nhiên muốn cự tuyệt.
" Nhưng mà...!"
" Inui! " Tezuka ngăn cản Inui lại, sau đó quay đầu khom lưng xin lỗi Tsunayoshi: " Thực xin lỗi, Akino-sensei, thành viên bên em thất lễ rồi.
"
" Không sao.
" Đến cả đội trưởng cũng đã xin lỗi thay rồi, cậu còn có thể làm gì nữa.
Hơn nữa, Tsunayoshi cũng không phải là loại người vì cái vấn đề bé xíu như vậy mà làm khó dễ người ta.
" Vậy thì, chúng tôi đi trước, Tezuka.
" Nhận ra rằng bọn họ đã đứng trước cổng được một hồi lâu, xung quanh dần đông người tụ tập, Atobe liền nói.
" Ừ.
" Câu trả lời của Tezuka vẫn đơn giản như mọi khi.
Nhìn bóng lưng của các thành viên Hyotei dần khuất xa, Tezuka thu hồi ánh mắt lại, nhìn đám người phía sau, lên tiếng: " Chúng ta cũng đi thôi.
"
" Nè, Tezuka, vị Akino-sensei kia không phải là người đơn giản đâu.
" Fuji tiến đến bên cạnh Tezuka, nói với vẻ mặt tươi cười, nhưng giọng điệu của hắn lại khá nghiêm túc.
" Ừm, tớ biết.
" Tezuka đẩy mắt kính, gật đầu.
" Nghe nói gần đây Hyotei đã luyện tập rất vất vả.
Tất cả dường như đều liên quan đến vị giám sát ủy nhiệm đó.
" Inui từ phía sau bước lên, gia nhập vào cuộc nói chuyện.
" Inui, cậu có còn tra được gì về Akino-sensei không? " Đội phó Oishi lo lắng hỏi.
" Vị thầy giáo này rất bí ẩn, trực giác và linh tính có vẻ rất nhanh nhạy, thân thủ cũng không tồi, có vài lần theo dõi hình như tớ đã bị phát hiện, thậm chí tớ còn không biết thầy ấy đã cắt đuôi tớ khi nào nữa.
Trong khoảng thời gian này, nhiệt huyết của đội tennis Hyotei dường như tăng vọt, tựa như đặc biệt tin tưởng vào thầy ấy.
Và tất cả những điều này đều xảy ra sau khi Akino-sensei trở thành giám sát của câu lạc bộ tennis.
" Inui nói ra hết tất cả những gì mình điều tra được, bao gồm một số lần theo dõi thất bại.
" Vị Akino-sensei này thoạt nhìn trông có vẻ yếu ớt, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.
Thật là thú vị nha.
" Fuji vuốt cằm, mỉm cười nói, vẻ mặt cũng giãn ra.
" Fuji! " Tezuka thấp giọng cảnh báo.
" Vậy giờ làm thế nào đây? Echizen vẫn còn ở Mĩ, không thể về tham gia thi đấu.
Mà thực lực của Hyotei lại ngày càng tăng lên, hơn nữa bên họ còn có đầy đủ chính tuyển.
Lỡ chúng ta thua thì sao đây, bla bla bla...!" Oishi bật công tắc bảo mẫu, bắt đầu lải nhải vì lo lắng.
Tezuka bất lực liếc nhìn Oishi vẫn đang luyên thuyên, chỉ có thể nói: " Oishi! Không nên khinh suất mình! "
" Phụt.
" Fuji bật cười, lời nói của Tezuka luôn làm người ta không nói nên lời a, hắn tốt bụng giải thích cho Oishi còn đang thắc mắc: " Ý của Tezuka có nghĩa là mặc dù Hyotei mạnh hơn, nhưng chúng ta cũng đang tiến bộ lên mà.
Thi đấu vốn dĩ phải có kẻ thắng kẻ thua.
Tùy thuộc vào cậu có bản lĩnh hay không thôi.
Quan trọng là cậu muốn gì! " Nói xong, hắn ẩn ý nhìn về phía Tezuka.
Tezuka bị câu cuối cùng của Fuji làm cho nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Fuji.
Tezuka không tiếp tục nói chuyện nữa, hắn dẫn đầu bọn họ đi vào trong.
- ----------------
Những màn đấu khai mạc quả thật không thú vị chút nào.
Sawada Tsunayoshi đánh ngáp một cái, trong mắt hiện lên ánh nước.
Nhìn sang bên kia, Jirou đang chiếm một vị trí trong hàng mà ngủ ngon lành.
Càng nhìn hắn, Tsunayoshi càng cảm thấy buồn ngủ.
Thật hâm mộ Jirou-kun aa!
May mắn thay, trận đấu nhàm chán đã kết thúc, Tsunayoshi cũng không cần phải chịu đựng thêm nữa.
Tsunayoshi thậm chí còn không thèm xem những trận đấu kế tiếp, bởi vì dù sao bọn họ đều là thành viên dự bị, Hyotei nhất định sẽ chiến thắng.
Sau đó mãi cho đến đợt thi đấu vòng loại hai, cậu liền nhận ra một điều.
Nói ra cũng có chút kỳ lạ, là từ khi ngẫu nhiên chạm mặt Seigaku ở trước cổng thi đấu cho đến bây giờ, cậu cũng không có gặp lại bọn họ nữa, kể cả là trên bảng đấu.
Trong trận chung kết, Hyotei đã thuận lợi bước vào giải đấu thành phố và Seigaku cũng vậy.
- ----------------
Khi Sawada Tsunayoshi về nhà, cậu nhìn thấy một mảnh giấy đặt trên bàn.
Đó là lời nhắn mà Renorn đã để lại.
" Dame-Tsuna, tôi có việc, muốn về trụ sở trước một chuyến.
"
Sawada Tsunayoshi đọc lời nhắn xong liền thở dài.
Ngay sau đó lại có chút nghi ngờ, đã xảy ra chuyện gì mà cần Reborn phải trở lại? Còn vội vàng như vậy, đến nỗi không kịp nói lời từ biệt với cậu?
Reborn đương nhiên sẽ nói cho cậu biết, là đoạn video giám sát ở sân bay kia đã bị rò rỉ ra ngoài và đã có một số người biết được, hiện tại bọn người đó đang tiến hành kiểm chứng lại toàn bộ, sắp tới Tokyo chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.
Lúc này, hắn tất nhiên là phải bỏ đi để "tránh bị nghi ngờ", rồi sau đó sẽ trở lại và hóng drama tiếp thôi.
Cuộc sống như vậy mới thích chứ.
Reborn nhẹ nhấp một ngụm espresso, nhàn nhã nghĩ.
Nhưng mà tốc độ của bọn kia thực sự quá chậm, sau khi sự việc này kết thúc, chắc chắn phải về dạy dỗ lại mới được.
Sawada Tsunayoshi hoàn toàn không nhận thức được những gì sắp xảy ra với mình, không biết rằng có một đám người nào đó ở nước Ý xa xôi đang háo hức chờ đợi kết quả xác minh cuối cùng và cũng không biết rằng cuộc sống bình đạm của mình sắp bị phá vỡ.
Hiện tại cậu đang rối rắm sau khi nhận được cuộc điện thoại từ Atobe.
Atobe nói qua điện thoại rằng ba trường Hyotei, Seigaku và Rikkaidai đang chuẩn bị đi hợp túc, địa điểm là Hakone, bọn họ sẽ ở trong biệt thự nhà Atobe, thuận tiện có thể ngâm suối nước nóng bên cạnh biệt thự luôn.
Hắn hy vọng cậu có thể đi chung.
Suối nước nóng rất đẹp, Tsunayoshi từ nhỏ đến lớn chỉ mới ngâm được có một lần, tới giờ cậu vẫn còn nhớ như in cảm giác ấm áp, thoải mái khi ngâm mình trong suối nước nóng.
Nhưng đi với nhiều người như vậy, còn là với Rikkaidai, cậu vẫn chưa gặp mặt bọn họ đâu, liệu có nên đi không ta? Trong khoảng thời gian học sinh đi hợp túc, bỗng dưng xuất hiện một giáo viên đi cùng, liệu có ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn nhỏ không?
Tsunayoshi rối rắm tự hỏi ở trong phòng.
Cuối cùng, vẫn là gửi một tin nhắn qua cho Atobe: Được, tôi sẽ đi cùng..