Yên Nhi lững thững trở về nhà.
Liệu có điều gì chẳng lành xảy ra hay không? Trong lòng cô dâng lên nỗi lo sợ, cô sợ mất anh...Đêm hôm ấy, bầu trời đầy sao...mặt trăng rất to và sáng, gió nhè nhẹ thổi.
Yên Nhi đứng ngoài ban công nhâm nhi tách cà phê sữa, cô không muốn ngủ, sợ ngủ dậy mọi thứ lại trở nên đáng sợ.- Yên Nhi...Tầm Kha Thảo gọi cô từ phía sau, cũng đi tới, trên tay là một cốc sữa.
Cô ngoái ra nhìn, trong đôi mắt lại là một nỗi sầu khó tả.- Ngủ đi! Em mà không ngủ là chị bị cắt lương đấy!- Ai dám cắt lương của chị cơ chứ? Em sợ chưa cắt đã bị chị đánh nát xương rồi...Yên Nhi vừa nói vừa mỉm cười nhẹ.
Kha Thảo đến đứng cạnh cô, nhấp một ngụm sữa nóng.- Em có tâm sự?- Không có!Lời nói thốt ra cùng ánh mắt long lanh đọng nước mắt.
Mới hỏi một câu mà Yên Nhi đã xúc động vậy ư? Kha Thảo nhéo nhéo má cô.- Nói dối! Em sợ cái gì? Nói nhanh!Cô rời khỏi ánh mắt dò xét kia của Kha Thảo, trong lòng bực bội, lo sợ, lại còn rất buồn...- Em sợ...Nhất Nam sẽ rời khỏi em...- Con nhỏ này! Nghĩ bậy bạ cái gì đấy!Kha Thảo nhìn Yên Nhi ngạc nhiên, con nhóc này hạnh phúc vì có được Nhất Nam che chở như vậy còn sợ mất gì cơ?Yên Nhi đáp, giọng cô buồn đi hẳn.
Đôi mắt lại ánh lên.- Hôm nay ông nội anh ấy cũng gặp em...còn muốn em khuyên anh ấy cưới Tô Mộc Mộc!Vừa nói, cô vừa nắm chặt chiếc cốc trong tay như muốn bóp nát nó, có lẽ do không đủ sức...Kha Thảo khẽ thở dài, cô vỗ vỗ vai Yên Nhi.- Yên tâm! Nếu không có lý do chính đáng, Nhất Nam sẽ không rời xa em.Yên Nhi không nói gì, hôm nay thực sự mệt mỏi.
Mọi thứ cứ vòng vòng xoay chuyển, cô không muốn gặp họ nhưng ông trời vẫn ép họ phải gặp nhau, ngày mai, hay ngày mai nữa...ai biết được sẽ có gì xảy ra?Cơn gió nhẹ lùa qua thổi bay tóc Yên Nhi, giọng nói thăm thẳm buồn cất lên.- Em thấy mệt...có lẽ do em chưa hiểu sức nặng mà anh ấy phải chịu như vậy! Hoặc do em ích kỉ giữ anh ấy khư khư bên mình cứ cho rằng anh ấy là của riêng em.
Do em nên anh ấy mới phải chịu như vậy...bị nhà trường đuổi việc, ông nội ép buộc, mẹ kế tranh giành, ghét bỏ...Rồi cô im lặng, lắng nghe tiếng gió thổi, tạt vào người, thật lạnh.
Kha Thảo nắm lấy tay Yên Nhi đặt cốc sữa vào tay cô.- Tình yêu không bao giờ trọn vẹn hay hoàn hảo nếu hai người không tin tưởng nhau.
Nó sẽ không hạnh phúc khi hai người không cùng vượt qua khó khăn, nếu em thấy mệt...có thể dừng lại đoạn tình cảm này.
Còn Nhất Nam, cậu ấy là một đứa cứng đầu, em hãy nhớ cậu ấy đã từng là một đứa trẻ tự kỉ...em từ bỏ, có lẽ Nhất Nam sẽ quay về tình trạng ấy...Yên Nhi vẫn im lặng, chỉ có tiếng gió, tiếng khóc thút thít của cô bé 18 tuổi mới bước vào đời.
Còn quá trẻ hay quá non nớt? Kha Thảo cầm lấy ly cà phê của Yên Nhi cất giọng nói.- Ly cà phê em uống ngay từ đầu nó rất đắng nhưng nếu em cho sữa vào vị nó sẽ trở nên ngọt.
Tình yêu cũng như vậy, cố gắng vượt qua...rồi sẽ ổn!Và đêm vẫn dài, dài dằng dẵng, câu nói của Tầm Kha Thảo vương vấn trong đầu cô.
Vượt qua! Nhưng bằng cách nào đây? Ép anh ở bên cô thôi ư? Hay khuyên anh ấy?[…]Sáng hôm sau, là một ngày đẹp trời, Yên Nhi đã thức suốt một đêm liền.
Suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng ngày mới đã bắt đầu, anh nói anh sẽ về nhà.
Cô sẽ được gặp anh, Yên Nhi hít khí oxi của buổi sáng trong lành.- Sẽ cố gắng!Cô vỗ vỗ hai má, vươn vai một cái rồi đi lau dọn nhà cửa.
Trang trí lại đôi chút, mùi thơm mà Nhất Nam thích, quan trọng hơn là chuẩn bị đồ ăn.
Cô muốn anh tin tưởng rằng mình đã đủ trưởng thành để chăm sóc cho bản thân.- Làm gì đấy?- Em đi mua đồ để làm thức ăn!- Cẩn thận!Kha Thảo háo hức đợi món ăn cô làm.
Chắc nuốt không trôi mất, tội nghiệp Nhất Nam...Yên Nhi vừa bước ra khỏi cổng, cô thấy bên vệ đường có một chiếc xe ô tô sang trọng đang đậu ở đấy.
Cô không quan tâm về vấn đề đó lắm, thẳng một mạch đi đến siêu thị, cô rất mong chờ...Chiếc gương chiếu hậu hiện lên bóng hình cô, nhỏ nhắn, đáng yêu, vô lăng bị anh nắm chặt trong tay, đôi mắt đỏ ngầu đầy sự tức giận.
Từng hơi thở đều thoát ra cơn thịnh nộ, anh là thằng ngu...- Chúng ta...vào nhà được chưa?"Rầm" tiếng đóng cửa inh ỏi vang lên, số phận chia cắt họ là thật? Quyền lực quá đáng sợ, nguy hiểm hơn chính là lòng người cái gọi là lòng tham vô đáy.Sau khi mua đồ, đủ tất cả các thứ, Yên Nhi trở về nhà, cô tất tưởi làm thức ăn.
Tầm Kha Thảo cũng phụ giúp, hai người hậu đậu cùng nhau vào bếp.
Dở tất cả sở trường về bếp núc mà mình có.Cuối cùng, đã hoàn thành.
Nhưng...chưa thấy Nhất Nam về...Yên Nhi bắt đầu lo lắng, cô ngồi ở bàn ăn mà không ngừng bấu chặt móng tay vào da thịt.
Kha Thảo xem đồng hồ suốt, cô biết Yên Nhi lo lắng, sốt ruột như thế nào...Tiếng chuông điện thoại cất lên, Yên Nhi vội vàng nghe.
Là Nhất Nam, đúng, là anh ấy, cô vui mừng cười rất tươi.
Đầu bên kia nhanh chóng nói.- Ra cổng!Rồi cúp.
Nụ cười trên môi nhạt dần, cô khẽ đặt điện thoại xuống đi cùng Kha Thảo ra ngoài.Anh nói vậy có hơi ngắn gọn hay không? Ngữ khí trong lời nói là đang tức giận, cô không muốn anh hung dữ như vậy...Vừa ra đến cổng, Nhất Nam đã đứng chờ sẵn.Yên Nhi chạy vụt tới chỗ anh, cô dúi đầu vào ngực anh nức nở.- Em tưởng anh sẽ không về cơ...Sau đó là cái gỡ tay, Nhất Nam gỡ cô ra khỏi người.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng trào ra từng tiếng chói tai đến lạ.- Đừng qua lại nữa..