- Cậu nói cái gì?Kha Thảo tức giận, nhìn chằm chằm vào thái độ ngang ngược kia của Nhất Nam.
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, chỉ có ông nội anh là mỉm cười trong lòng.Nhất Nam đi đến bàn làm việc, Kha Thảo nhìn theo anh.
Cô không hiểu hành động ấy lắm.
Anh đi tới, nhấc điện thoại lên.- Bảo vệ, lôi người phụ nữ trên phòng tôi ra!Kha Thảo nhìn anh ngạc nhiên, đây chính là lần đầu tiên, lần duy nhất anh gọi bảo vệ đuổi cô đi.
Từ trước đến nay cô quậy tanh bành như thế nào anh cũng sẽ không nói gì cả.Cô im lặng, không cười mỉm nữa.
Quay sang phía gia đình anh.- Xin lỗi cho sự vô lễ của cháu!Cô cúi thấp người, xin lỗi, tất cả bọn họ không một chút để ý, một cái liếc mắt cũng không.
Kha Thảo tiến gần đến chỗ Nhất Nam, cô nhét vào tay anh một chiếc nhẫn kim cương bóng loáng.
Giọng cô cất lên đầy vẻ thất vọng...- Trả cậu! Tôi không muốn giúp cậu bất cứ việc nào nữa...Chiếc nhẫn này là anh đã tự mình đi làm để kiếm tiền mua nó.
Anh muốn cầu hôn Yên Nhi khi cô sẵn sàng cho cuộc hôn nhân giữa anh và cô, Nhất Nam giao cho Tầm Kha Thảo vì muốn Kha Thảo giữ nó, anh sợ anh sẽ làm mất, Kha Thảo là một người rất tỉ mỉ cất đồ cẩn thận nhất mà anh từng biết.Khi chiếc nhẫn nằm trong tay anh, Nhất Nam bất động.
Anh đã quên mất nó, quên mất thứ này, anh nên làm gì với nó đây? Kha Thảo nhìn anh thất vọng.- Cậu tự giữ nó đi, trao cho Tô Mộc Mộc của cậu!Kha Thảo quay gót rời đi, vừa mở cửa đã thấy mấy tên bảo vệ đứng đấy chuẩn bị lôi cô đi.
Kha Thảo lắc lắc đầu, ngán ngẩm nói.- Cút! Tôi tự đi, không cần mấy người hầu hạ!Họ nhìn nhau rồi đánh mắt vào tổng giám đốc, chỉ thấy anh đang thẫn thờ nhìn thứ lấp lánh trong bàn tay ấy.
Kha Thảo quát lên.- Điếc à? Cút!Tiếng bước chân chạy ngày một nhanh hơn, tiếng thở dốc hổn hển, cô gắng chạy bằng đôi chân trần của chính mình.
Trên thân mặc đồ của bệnh nhân băng qua các con đường để tìm anh, cô không có tiền, chỉ còn cách chạy bộ.Yên Nhi mệt nhọc thở dốc, mệt, bụng cô cứ từng cơn thắt lại, khuôn mặt tái nhợt đi bao nhiêu, môi không còn sắc đỏ.Khi Kha Thảo tính bước ra khỏi đám bảo vệ thì Yên Nhi đã tới, cô chạy nhanh hết sức có thể, cô trốn khỏi bệnh viện để tìm anh.
Cô biết anh còn yêu cô, đúng, không thể nào anh lại như vậy được."Bịch" - Yên Nhi té ngã, chạy đến nỗi chân mỏi mệt cô vẫn cố để tiến tới phòng anh.
Nền nhà vừa được nhân viên lau sạch, là do cô sơ ý nên mới ngã.Giọng nói yếu ớt vang lên khiến tất cả chú ý.- Đợi một lát...Đám bảo vệ và Kha Thảo quay ra nhìn, cô bé yếu ớt đang đi đến.
Kha Thảo hốt hoảng tới đỡ, cô lo lắng cho con nhóc này lắm, lúc nào cũng suy nghĩ rất nông cạn, nó nghĩ thế giới này đơn thuần giống nó ư?- Cố Yên Nhi, chị đã bảo nhóc không được ra ngoài cơ mà!- Em muốn...muốn gặp Nhất Nam...cho em gặp đi...Cô thều thào với Kha Thảo, mặt mũi tái mét, Yên Nhi lê lết đến cửa phòng anh mặc kệ Kha Thảo khuyên can.
Đám bảo vệ không dám lôi người vì tổng giám đốc không ra lệnh nữa.Yên Nhi đi vào trong phòng, nhìn thấy tất cả mọi người ở đấy, cô hơi sợ nhưng rồi vội trấn tĩnh.
Cô tìm đến anh, thấy trên tay anh là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Yên Nhi nhíu mày, miệng mấp máy.- Chiếc nhẫn này...Kha Thảo tính giải thích cho Yên Nhi nghe thì anh cắt ngang.- Nhẫn cầu hôn!- Cầu hôn? Là...là ai?Yên Nhi nuốt nước bọt, mắt cô đang rất mơ hồ, bụng đau quặn lại, bị bệnh gì chính cô cũng không biết nữa.
Cô mong ngóng câu trả lời, nhưng cô cũng sẽ thất vọng.
Dù biết vậy tại sao vẫn cứ muốn nghe?- Tô Mộc Mộc!Anh đáp với nét mặt vui vẻ, nói dối rất khó, nói dối người mình yêu còn khó hơn.
Chính lúc này, trái tim anh cũng đau lắm chứ, anh muốn đeo nhẫn vào tay cô, muốn nắm lấy bàn tay ấy đi đến hết đời.
Nhưng, xin lỗi...anh không làm được...Yên Nhi nghe vậy, cô biết.
Là anh nói dối mình, là anh muốn ép cô ghét anh, ép cô rời xa anh phải không? Anh sai rồi, cô càng yêu anh hơn, xa anh một phút rất cô đơn, anh lạnh lùng với cô một phút giống như đang ở Bắc Cực một năm rồi.Tay cô nắm chặt lại, gắng gượng nuốt nước bọt, khóe mắt đã đỏ hoe.
Cô khàn khàn nói.- Anh nói dối!Kha Thảo thở dài, tên này quyết định rồi, cô cũng không muốn tất cả mọi người khó xử.
Nhất Nam là một người trưởng thành, chắc chắn chỉ có người trong cuộc mới chọn đúng cách giải quyết.
Cô rất muốn họ hạnh phúc nhưng...người tính không bằng trời tính.Gia đình anh im lặng nãy giờ, coi họ như không khí nhưng có vẻ đã không chịu được, Dung Tiêu đứng lên, bà ta nhẹ nhàng tiến đến chỗ Yên Nhi.- Cố Yên Nhi, tôi đã nói với cô rồi nếu cô còn không chịu hợp tác thì cơ hội thứ ba không còn đâu!- Tôi không cần! Hôm đấy chính tôi đã nói rằng sẽ không rời xa anh ấy và không chấp nhận điều kiện của bà, làm ơn đừng lải nhải nữa...Yên Nhi nhìn bà ta mệt mỏi, cô không muốn nói với người phụ nữ này.
Cô muốn nghe anh nói! Lý do gì anh chịu hứa hôn?Dung Tiêu tát Yên Nhi một cái thật mạnh khiến cô ngã ra đất, Kha Thảo chạy tới đỡ.- Dung Tiêu, bà có mắt như mù à? Yên Nhi mặc quần áo bệnh nhân ốm bệnh bà muốn đánh chết người phải không?Nhất Nam nhíu mày, Yên Nhi bị bệnh? Bệnh gì? Anh chăm sóc cô rất tốt chưa hề bị bệnh bao giờ cả.
Bàn tay anh nắm chặt lại, ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích.Yên Nhi nhìn lên anh, đôi mắt cô mệt lắm rồi, nhưng cô vẫn muốn xem biểu hiện ấy...anh đã không làm gì!Dung Tiêu liếc mắt sang Tầm Kha Thảo, lôi trong ví ra một thẻ.- Bao nhiêu tiền? Tôi đưa chi phí! Một chiếc thẻ đủ rồi chứ?- Tôi không tiêu tiền nhà họ Nhất!Yên Nhi đáp, cô gắng đứng dậy, hô hấp khó khăn, cô chỉ nhanh chóng hỏi.- Chỉ cần nói tôi biết lý do vì sao anh ấy hứa hôn, tôi sẽ đi! Rời khỏi nơi này ngay lập tức!Dung Tiêu nhìn cô khinh bỉ, bà ta nhếch nhẹ nụ cười, đi đến đối mặt với Yên Nhi nâng nhẹ cằm cô lên.- Nhất Nam đã quan hệ tình với Tô Mộc Mộc!Ánh mắt cô trầm xuống, chỉ vậy thôi? Vậy còn cô? Anh không coi trọng từng lần ân ái đấy ư? Hay do anh sợ phải chịu trách nhiệm? Đôi lông mi rủ xuống, cằm cô được thả ra, Yên Nhi thất thần nhìn dưới sàn, não cô quay cuồng, mọi thứ xoay chuyển rồi cô ngã ra đất.Chỉ nghe thấy tiếng của Kha Thảo gọi cô tới tấp, cô lờ mờ nhìn, lúc dần không mở nổi mắt nữa, Nhất Nam đã trong tầm mắt cô.
Anh vẫn yêu cô, phải không?- Cố Yên Nhi, tỉnh dậy!- Yên Nhi, Yên Nhi![…].