Thầy Giáo Là Chồng


Cạch - tiếng mở cửa.

Tô Mộc Mộc từ từ bước vào, cô nhìn phòng anh một lượt, mùi hương lạnh lẽo phả ra.

Mộc Mộc thở dài, yêu cô khó đến vậy sao?Nhất Nam nghe thấy tiếng động, anh quay người gầm lên.- Cút hết ra ngoài!Cô giật mình, hít một hơi sâu tiến tới giật mạnh rèm cửa ra, ánh trăng lạnh nhạt truyền tới mắt Nhất Nam, anh vơ lấy chai rượu ném mạnh về phía cô.- Cút!Tô Mộc Mộc mặt biến sắc, cô lùi lại phía sau.

Nhất Nam khi điên lên rất đáng sợ, hôm nay tới đây là muốn khuyên anh và bàn bạc về lễ cưới của mình.

Cô phải mặt dày hơn nữa, không thể để vụt mất anh.Cô khẽ cất giọng hỏi.- Anh...đỡ hơn chưa?Nhất Nam gừ một tiếng không trả lời, anh vẫn nằm im lìm trên giường.

Cô bước từng bước một, rất nhẹ nhàng đến cạnh anh.- Tuần sau...chúng ta kết hôn rồi, anh...- Cô chưa hài lòng? Thiếu cái gì nữa à? Chưa đủ để hủy hoại người khác?Nhất Nam tóm lấy tay Tô Mộc Mộc ép cô xuống giường, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.

Anh thực sự đã thay đổi, thời gian trước đây anh rất đỗi dịu dàng, ôn nhu và hay cười.

Chỉ sau đêm đó, anh thay đổi hoàn toàn.

Cảm giác rằng anh đã không còn là anh nữa, Tô Mộc Mộc thở dồn dập, sợ hãi.

Cổ bị anh siết chặt, cô ngấp ngoái nói.- Anh không...yêu em...em thấy thiếu...chính là trái tim anh.Nhất Nam nhếch môi cười, anh nới lỏng tay, thả cô ra.

Tô Mộc Mộc họ sặc sụa, cô ngồi dậy, lùi ra phía thành giường.

Anh quay người nhìn lên trời cao, ánh trăng nhạt loãng nhưng lại chói mắt.

Anh đã thực sự bất lực, bản thân muốn gì? Làm sao để có thể trở về bên cạnh người anh yêu? Khoảnh khắc này khiến anh nhớ lại 15 năm về trước, đêm tối, ánh lửa, người mẹ gào thét trong căn nhà cháy rụi, anh chạy trốn bọn họ, chạy khỏi họ nhưng không thành.15 năm về trước, anh mắc bệnh tự kỉ, không giao tiếp, không chịu nói chuyện, bị mẹ con kế ức hiếp nhốt lại trong nhà kho tăm tối, suýt chết vì bị hạ độc, bao nhiêu đòn roi vào người, bị chính người em cùng cha khác mẹ đẩy xuống hồ nước sâu.

Anh tưởng sẽ chìm nghỉm dưới hồ nước ấy, ai biết được chuyện gì xảy ra? Khi đứa em trai khác mẹ trơ mắt nhìn mà cười sặc sụa, cô bé đó đã tới cứu anh, chỉ là một hành động nhỏ nhưng đó chính là sự quan tâm mà anh cảm nhận được.Cố Yên Nhi - Một cô bé khoảng ba bốn tuổi đã cứu sống anh, nếu hôm ấy cô nhóc không la hét và chỉ trỏ dưới hồ có lẽ anh đã chết...chết một cách oan uổng.Tỉnh lại như một giấc mơ, anh nhận lại sự thờ ơ của mọi người, ông nội đến thăm một lượt rồi biến mất, người bố sai bác sĩ chăm sóc rồi xoa đầu anh và đi thẳng.

Anh nói bị Nhất Tư Mã đẩy xuống hồ, mẹ kế đã tát anh một cái rất mạnh.

Kí ức của anh đến đó như một cuốn phim kinh dị, không có màu hồng của tuổi thơ, những khoảnh khắc bên mẹ ngắn ngủi nhưng lại đẹp đẹp đến nỗi khi nghĩ lại nước mắt vẫn rơi.Một tháng trong bệnh viện, anh làm bạn với căn phòng này, chán đến nỗi ngủ cũng không hết.

Đột nhiên cánh cửa bật mở, cô bé nhỏ nhắn buộc tóc hai ngoe với đôi mắt to tròn liếc nhìn anh.

Chính là cô nhóc ấy - Cố Yên Nhi, cuộc sống anh thay đổi anh hay chơi với cô, lúc đó không hiểu vì sao bố mẹ cô lại quý anh tới vậy.

Đến năm 23 tuổi anh mới biết bố mẹ họ rất thân thiết.Thấy anh im lặng, bóng lưng cao cao vững chãi ấy khiến Tô Mộc Mộc không làm chủ được mình.

Cô ôm lấy anh từ phía sau, luôn tay đến nơi trái tim anh, úp tai lên lưng anh.- Em biết anh khó tiếp nhận việc này, nhưng em yêu anh là thật.

Chúng ta chẳng phải cũng lớn lên với nhau sao? Anh có thể cho em một cơ hội không?Nhất Nam gỡ tay Tô Mộc Mộc ra, giọng anh khàn khàn mà lạnh lùng.- Sẽ không bao giờ có được tình cảm của tôi.

Cơ hội thì có thể có tới trăm lần, nhưng hành động của cô đã khiến tôi khinh thường rồi...Anh đứng dậy, kéo rèm cửa lại.

Tô Mộc Mộc cắn chặt môi, tay túm lấy ga giường bực tức.- Anh...anh sao lại không thể tiếp nhận em? Em khác Cố Yên Nhi, em trưởng thành hơn cô bé ấy, em hiểu anh hơn cô ấy, em có thể vì anh chịu đựng tất cả.Nghe thấy lời đó, Nhất Nam cười lạnh, anh tự cười cho câu nói ấy, chịu đựng tất cả? Hiểu anh? Trưởng thành hơn?- Người hiểu tôi chưa chắc là cô, Cố Yên Nhi tôi còn biết trước cả Tô Mộc Mộc cô.

Trưởng thành là gì? Là khi cô nhảy lên giường tôi để muốn tôi cưới cô? Là khi cô thông đồng với những người gọi là người nhà tôi để tôi làm theo ý các người?Bị động phải tim đen, Tô Mộc Mộc mặt tái lại, thấy anh chuẩn bị ra khỏi cửa, cô hét lên.- Anh...anh đã qua đêm với em rồi...Vừa nói, cô vừa đưa tay cởi từng chiếc áo trên người, cho tới khi chỉ còn đồ lót.

Nhất Nam quay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thấy da thịt của cô thì lại khiến anh càng điên hơn.

Anh đi đến gần người phụ nữ trước mặt.

Cầm áo ném lên người cô.- Những hành động dơ dáy như vậy thì mau cút khỏi phòng tôi!Cô kéo tay anh lại, kéo anh nằm xuống giường, Tô Mộc Mộc hơi rơm rớm nước mắt, cô nằm lên đè lên người anh.- Em yêu anh, yêu anh từ khi anh là giảng viên đại học, thực sự em đã yêu anh đến điên rồi.

Sự quan tâm của anh khiến em không kiểm soát nổi mình, xin anh, đừng như vậy, được không? Anh coi em là Cố Yên Nhi cũng được, anh có thể làm bất cứ việc gì với em...Nhất Nam lật úp người cô lại, bàn tay nhanh chóng cởi nút áo của chiếc áo con, anh hôn lên vành tai cô, rần rần xuống đến chiếc cổ trắng nõn, anh muốn ngửi mùi của Cố Yên Nhi mùi hương thơm nhè nhẹ, xao xuyến, anh tìm trên cơ thể Tô Mộc Mộc nhưng không thấy.

Xuống sâu hơn nữa, bờ ngực trắng mọng, anh khựng lại, quát lên.- Cô muốn điều này? Muốn nằm dưới thân tôi rên rỉ? Cô không phải Cố Yên Nhi!Sau đó, anh đi thẳng.

Tô Mộc Mộc khóc nức nở, cô cũng biết đau lòng mà, cô cũng muốn có được tình yêu của anh.- Tại sao chứ? Dù em nằm dưới thân anh, anh vẫn không chịu hôn lên môi em?Họ yêu nhau, Tô Mộc Mộc cô chính là người xen vào, cô là phù thủy chăng? Nhưng không thể cam chịu như vậy, thứ gì mình muốn thì chính mình phải giành lấy.[…]Yên Nhi đang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, những bông hoa nhỏ đang khoe sắc, bầu trời hôm nay xanh trong lạ lùng.

Trong tim cô thì toàn mây đen ảm đạm, chỉ nghĩ đến anh, cô bị bệnh, sắp ra nước ngoài rồi...Bỗng nhiên có người bước vào phòng, Yên Nhi không để ý vẫn đắm mình ngắm nghía cảnh vật xung quanh.- Chào em, chị là Tiểu Mộc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui