Thời kì kinh nguyệt của em hết rồi nhỉ?Nhất Nam đứng trước cửa nhìn cô vừa đi học về.
Yên Nhi mở to mắt nhìn anh, khẽ gật đầu.- Mau vào nhà đi, chuẩn bị ăn cơm!Cô đi vào trong, lí do cô không đáp là vì anh lạnh nhạt trước.
Hôm qua đi cùng Tư Mã về thì cưỡng ép hôn cô rồi chằng nói chẳng rằng bỏ lên giường đi ngủ.Bữa cơm tối im lặng.
Anh điềm tĩnh ăn cơm, mặt mũi không chút biểu cảm, mà cũng có nghĩa là đang tức suy ra được là ghen.Cô hắng giọng, liếc liếc anh.- Ư...!Hừm...Anh không đáp, cô lại hắng giọng lần nữa.
Cô không ngờ anh lại để ý kĩ vậy, cô vốn không thoát được.
Vốn là của riêng anh rồi, vậy mà anh còn sợ cô yêu kẻ khác ư? Nhất Nam cất tiếng hỏi.- Muốn nói gì?- Em...!À, anh nghĩ tối nay chúng ta nên xem gì?- Con heo!Yên Nhi đỏ mặt cúi xuống ăn cơm.
Cô không muốn đáp lời, mỗi lần anh lên cơn ghen chắc chắn sẽ xé toạc cơ thể cô.
Đáng sợ! Vậy mà cô vẫn đâm đầu yêu cái tên biến thái này.Linh tính không bao giờ sai, cô đã cố gắng giữ khoảng cách để anh nguôi ngoai cơn ghen và tránh luôn cách mà anh trừng phạt.
Nhưng không!Anh bước vào phòng, cơ thể chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh bụng che đi chỗ hiểm.
Cô hơi lùi lại, trái tim như muốn nhảy ra.
Anh đã xốc ngược cô lên đi vào phòng tắm.Nhất Nam thả cô vào bồn tắm, xả nước nóng.- Mau cởi đồ!- Tại...!Tại sao?- Anh không nhắc lại!Yên Nhi cắn môi cởi đồ.
Trên người cô chỉ còn đồ lót, cô ngước lên nhìn anh.- Cởi...!Cởi hết sao?- Mau!Cô dùng dằng, không hề muốn cởi.
Nhất Nam tiến lại gần, đè thân hình trắng muốt của coi xuống làn nước ấm nóng.
Cơ thể cô toát ra mùi hương khêu gợi, khói bay nghi ngút khiến khung cảnh thêm thơ mộng.Cô thở dồn dập lên xuống, hai má ửng đỏ.
Nhất Nam trút bỏ chiếc khăn đè lên người cô trong bồn tắm.- Tối nay sẽ rất thú vị!-------------h lột sạch đồ lót trên người cô, nhanh chóng ngậm lấy nhũ hoa.
Cậu nhỏ của anh cương lên, lần tìm hoa nguyệt rồi đâm vào.Yên Nhi ưỡn mình, tay cô đặt trên vai anh nắm chặt.
Anh đẩy vào sâu hơn, tiếng nhóp nhép của dương vật cọ xát cùng làn nước ấm khiến anh thêm phần kích thích.- Ưm...!Ư...!Ah...!Chậm thôi!Cô nắm chặt tay, miệng thốt ra tiếng kêu ma mị, phần dưới không ngừng bị cọ xát.
Anh cắn nhẹ cổ cô, hít một hơi dài.- Em không cần xem phim đâu, cùng anh phối hợp là được rồi!Anh cuồng bạo hôn cô, không làm chủ liền cắn cô một cái.
Anh nhấc chân cô quặp lên hông, không ngừng ra vào.[...]Sáng hôm sau, Yên Nhi tỉnh dậy, cơ thể mệt mỏi.
Cô nhớ lại đêm qua, chắc chắn anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Nhân lúc cô ngủ chắc còn chụp lại một tấm làm kỉ niệm.
Một tên siêu biến thái!Cô lắc đầu, phá đi suy nghĩ.
Cố vực dậy tinh thần, coi mặc quần áo chuẩn bị đi học.Vừa xuống dưới nhà đã thấy Nhất Nam ngồi đó, lại là điệu cười xấu xa.
Cô chạy đến, cầm chiếc bánh mì rồi chạy vụt đi không nói năng gì.- Yên...Chưa kịp gọi cô đã chạy đi mất.
Cho đáng cái tôi ghen tuông!- Hành hạ bổn cô nương cả đêm! Hôm nay phải cho anh biết mặt.
Hứ...Yên Nhi vừa đến trường đã thấy bọn con gái nhìn mình với ánh mắt giễu cợt.
Bộ cô làm gì đắc tội với họ sao?Bảng tin trường vang lên tin cô và Nhất Nam ở chung nhà.
Cô như không tin vào mắt mình, dụi dụi rồi chạy đến xem.Bọn họ đều nhìn cô khinh bỉ, nói những lời xỉa xói cô.- Thật vô liêm sỉ a...- Quy định của trường mà còn mặt dày như vậy!- Thật tội cho thầy ấy...Yên Nhi quay lại, trừng mắt rồi xé cái thông báo đó đi.----------- Bạn học Cố Yên Nhi, giáo viên Nhất Nam lên phòng hiệu trưởng.
Nhắc lại, bạn học Cố Yên Nhi...Đoán không sai, Yên Nhi lên phòng hiệu trưởng.
Vừa tới cửa cô gặp Nhất Nam, thấy cô không để ý đến mình anh liền kéo tay cô lại.- Em uống nhầm thuốc à?- Đâu có đâu!Cô nhìn anh đang nắm tay mình.
Ở trường thì phải giả vờ không quen biết cơ mà! Anh lại dám lộ liễu như vậy.Nhất Nam bóp lấy má cô rồi hôn nhẹ lên môi.
Yên Nhi giãy nảy, cô kháng cự.- Ưm...!Anh điên hả? Muốn bị đình chỉ không?Cô nói nhỏ, anh cong môi cười, đưa tay tính mở cửa phòng.- Anh sẽ chịu hết! Em đừng lo.- Chịu? Chịu cái gì?Tay cô níu anh lại, chắc chắn là anh sẽ chịu trách nhiệm về mình để cô ở lại ngôi trường này và không phải chịu tiếng xấu đồn thổi.
Còn cô, muốn anh làm thầy giáo, cô sẽ tự kiếm đại công việc nào đó mặc kệ lời nói xung quanh.- Em mới 17 tuổi.
Đừng coi thường việc học.Anh nhìn thấy bộ dạng đó của cô nên an ủi.
Nhất Nam kéo tay cô vào phòng hiệu trưởng.
Căn phòng im lặng, thầy hiệu trưởng - Cố Trạch đặt một tờ giấy trên bàn.- Tình cảm có vẻ thắm thiết?Anh nắm chặt tay cô, khuôn mặt điềm tĩnh.
Cô cúi mặt, hơi nép vào người anh một chút.
Cô biết, bản thân đã phá vỡ quy tắc của nhà trường đặt ra, chắc chắn sẽ có kết cục không tốt.- Tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả.
Mong thầy có thể để cô ấy ở lại ngôi trường này?Ông gõ gõ vào tờ giấy trên bàn, giọng nghiêm nghị.- Tôi coi trọng thầy, hầu hết các học sinh đều có phản ánh tốt về thầy.
Vì vậy, tôi cúc không muốn to chuyện, chỉ cần một trong hai người kí vào tờ giấy này.
Mọi việc sẽ được giải quyết.Yên Nhi và Nhất Nam lại gần xem.
Trên đó là tờ giấy cam kết một trong hai người nếu rời khỏi ngôi trường thì sẽ không bao giờ được quay lại nơi này.
Nếu là giáo viên thì mất bằng cấp nghề, còn học sinh sẽ phải rời trường và đúp một năm học.Ngôi trường này rất có tiếng.
Vì vậy nếu ai phải rời trường chắc chắn sẽ rất khó tìm được việc mà còn để lại lời đồn ác ý.Nhất Nam nhanh chóng, anh chộp lấy chiếc bút và kí tên không để Yên Nhi có cơ hội.
Cô nhìn anh, bàn tay túm chặt lấy vạt áo, cô muốn khóc ngay lúc này nhưng bản thân không cho phép cô làm điều đó.----------Nhất Nam nhìn vào đôi mắt ông, anh đâu tay xoa xoa đầu cô rồi rời khỏi căn phòng.
"Cạch"-tiếng cửa vừa đóng lại, cô cũng tuôn ra giọt nước mắt.
Vì cô ư?- Thầy biết, tình yêu của hai người không sai trái.
Nhưng đây là quy định của nhà trường.
Thầy ấy vì en mà rời đi thì em nên cố gắng học không nên...Yên Nhi quay sang nhìn ông, đôi mắt cô ngập tràn nước mắt.
Bây giờ anh kiếm việc ở đâu chứ? Đã vậy còn bị đồn thổi, cô và anh cũng không thể nương nhờ bố mẹ mãi được.- Thầy hiệu trưởng, thầy cố thể cho Nhất Nam một cơ hội không,Ông lắc đầu, tiến đến vỗ vào vai cô.- Thầy coi trong thầy ấy nhưng không có nghĩa là sẽ giúp được.
Em yên tâm, thầy ấy có tài năng ắt hẳn tự tìm được việc.Yên Nhi đi khỏi phòng hiệu trưởng, cô chạy khắp trường để tìm một người.Nhất Nam bê một thùng tài liệu, đựng đồ dùng của anh.
Đám con gái chạy dồn lại chỗ anh níu kéo.- Thầy ơi, đừng đi mà...- Thầy đi, ai cho em động lực đi học chứ?- Huhu...Anh quay ra nhìn xung quanh rồi khẽ cười.- Tôi không còn là thầy của các em!Ở một góc nhỏ nào đó ánh mắt cậu nhìn về phía anh.
Trong cậu chảy một dòng máu tham vọng, chỉ muốn cướp bằng được đồ mình thích.
Đây chắc chắn là sự ích kỉ không bao giờ sửa được.Anh nhìn thấy cậu, nhếch môi cười cho cáu hành động ấy.
Đáp lại anh cũng là ánh mắt kiên định không chịu nhường bước.Anh rời khỏi trường với bao ánh mắt tiếc nuối.
Nhưng chắc chắn sẽ có ngày trở lại?- Tư Mã, sao cậu lại làm vậy?Yên Nhi tới tìm cậu, đôi mắt cô nhìn cậu giận dữ.
Tư Mã cười tươi, cậu thỏa mãn.- Thầy ấy đáng bị vậy thôi! Thứ gì trái quy luật thì chắc chắn phải trừng phạt.- Cậu làm vậy giúp được gì à?- Có.
Thực hiện được bước đầu tiên thành công.Cô nheo mày, cậu mắc bệnh sao? Tự nhiên lại đáng sợ như vậy, không còn ôn nhu, điềm đạm nữa.
Cô nhìn cậu rồi bỏ đi.Tư Mã đập tay vào tường, thật mạnh.- Lần này, anh đừng mong có được!.