Tang Truân nhìn lên trên màn hình tivi trước mặt, là bộ phim cô yêu thích.
Bách Hứa Phong lấy một miếng bánh đưa đến cho Tang Truân
" Em thử một miếng nhé ?"
" Cảm ơn anh "
Bỏ miếng bánh vào trong miệng, miếng bánh mềm tan trong miệng ngon tuyệt.
Tang Truân không kìm được mà nói
" Anh học nấu ăn từ bao giờ thế? Ngon xuất sắc luôn á "
" Anh học nấu ăn từ lúc em thường lui tới nhà cũ của anh, nếu thấy ngon như vậy.
Anh có thể làm cho em ăn nếu muốn "
Tang Truân ngập ngừng, mỗi lần nhắc về nhà cũ thì những kí ức cô muốn lãng quên lại ùa về trong trí óc.
" Phiền anh lắm không ?"
Bách Hứa Phong lắc đầu nhìn thẳng vào ánh mắt cô, nhìn ngắm lại nhan sắc hiếm có của Tang Truân một lần nữa.
Lần cuối anh nhìn cô là khi còn là một thiếu nữ mười tám với nét đẹp ngây thơ còn bây giờ cô là một thiếu nữ với nét đẹp trưởng thành, cho dù là có độ tuổi nào thì nét đẹp của cô vẫn hút hồn người
" Không phiền gì đâu, anh khá rãnh rỗi "
Tang Truân chỉ gật đầu không nói gì nữa, đến tối muộn hai người cần phải về nhà.
Cô dắt tay Tang Ân đứng lên chào tạm biệt Bách Hứa Phong rồi định bắt một chiếc taxi để về phòng trọ nhưng vừa đi ra được đến cửa thì đã bị anh kéo lại
" Giờ này ở đây không còn taxi nữa đâu, vã lại em là con gái cũng không nên về một mình như thế.
Để anh đưa hai em về nhé?
Tang Truân cũng sợ phiền đến Bách Hứa Phong nhưng quả thật bên ngoài không còn chiếc taxi nào để cho hai người về nhà nữa, nhìn thấy Tang Ân đang dụi mắt có vẻ đang rất buồn ngủ nên cô cũng đành gật đầu
" Vậy thì cảm ơn anh nhiều, phiền anh rồi "
Bách Hứa Phong vui vẻ hảo hai người chờ ở đây một lúc còn anh thì xuống tầng hầm lấy xe.
Một lúc sau anh quay trở lại trên một xe đời mới, Tang Truân cũng không quá lạ vì bố đã mua cho cô một chiếc tương tự
Tang Truân liền kéo tay Tang Ân đi vào trong xe, Bách Hứa Phong đưa hai người về phòng trọ, nhìn hai người đi vào trong rồi mới quay trở về.
Bách Hứa Phong tìm cớ đưa cô về chỉ là muốn xem nơi cô ở hiện tại như thế nào, anh không nghĩ một tiểu thư sống trong nhung lụa như cô vậy mà lại chấp nhận ở một nhà trọ nhỏ như vậy
Đến sáng hôm sau, Tang Truân tỉnh giấc mà đánh thức Tang Ân đàn nằm ngủ bên cạnh.
Cậu bé lăn lộn như không muốn dậy, cô liền đánh đánh vào má cho cậu tỉnh giấc
" Hôm nay chúng ta đi thăm anh Trương Túc, em phải dậy nhanh lên"
Nghe đến đấy, Tang Ân mới bắt đầu ngồi dậy.
Hai người tập thể dục một chút rồi mới đi vệ sinh cá nhân, cô và cậu bé đi xuống tầng hầm lấy xe
Tang Truân ghé siêu thị mua một chút hoa quả tươi và sữa rồi mới đi đến bệnh viện, cô dắt tay Tang Ân đến phòng bệnh của Trương Túc.
Vừa đẩy cửa đi vào đã thấy Bách Hứa Phong ngồi ở đó, Trương Túc thấy Tang Ân liền tỏ ra vẻ mặt vui mừng nhưng không thể chạy đến vì chân của mình.
Tang Ân liền vui vẻ chạy đến giường bệnh của Trương Túc, ôm lấy tay anh mặt cười vui sướng vì từ khi đến Hà Thành cùng cô thì cậu bé chưa gặp được Trương Túc lần nào nữa
" Aha, chào nhóc.
Lớn nhanh quá nhỉ?"
" Lâu quá không gặp, đến lúc gặp rồi thì anh chẳng thể đi chơi cùng em mà phải nằm ở đây?"
Trương Túc chỉ biết đau lòng, anh hứa rằng đến lúc chân khỏe rồi sẽ dẫn cậu bé đi chơi.
Tang Truân đi đến đặt giỏ hoa quả và cả sữa lên bàn rồi lấy ghế ngồi cạnh Bách Hứa Phong, tay cô chỉ chỉ vào giỏ hoa quả
" Anh Trương Túc, bác sĩ Thẩm nói anh nên ăn nhiều hoa quả nên em mang một ít cho anh đấy "
Bách Hứa Phong bất ngờ, anh nhìn cô thắc mắc
" Bác sĩ Thẩm? Em là y tá của anh ta sao?"
" Vâng, em là y tá của anh ấy.
Cũng là người điều trị cho Trương Túc nên em khá rõ tình hình sức khỏe của anh ấy "
Trương Túc lấy từ trong giỏ hoa quả ra hai trái táo, một trái cho Tang Ân và một trái để lên miệng cắn một cái.
Bốn người cứ ngồi ăn trái cây và nói chuyện với nhau như vậy cũng đến trưa, Tang Truân gửi Tang Ân lại cho Bách Hứa Phong chăm sóc còn mìn thì đi làm việc, cô hứa rằng chiều khi tan làm sẽ đến đón cậu về nhà
Tang Truân bắt đầu mặc quần áo vào và đi đến phòng làm việc của bác sĩ Thẩm rồi cùng anh đi thăm khám như bình thường, đến chiều khi đã làm xong công việc Tang Truân mới trở lại phòng bệnh của Trương Túc để đón Tang Ân về
Tang Truân mau chóng quay về phòng bệnh của Trương Túc vì cô sợ rằng Bách Hứa Phong sẽ bận công việc mà đi trước, Tang Ân lại có chút nghịch ngợm sẽ phá phách lung tung trong khi Trương Túc đang nghĩ ngơi
Nhưng khi đến phòng bệnh, Tang Truân bất ngờ vì Bách Hứa Phong không hề đi đâu mà vẫn ở đó.
Còn đang đút cháo cho Tang Ân ăn tránh để cậu bé đói, cô đi vào soạn cặp rồi chờ Tang Ân ăn xong mới đưa cậu bé về
" Em cầm lấy, làm từ trưa chắc cũng chưa ăn gì nhỉ?"
" À không đâu, em có ăn rồi mà "
Bách Hứa Phong vẫn để hộp cháo ấm nóng vào trong tay cô, mặt có chút buồn
" Em đang nói dối, cứ nhận lấy đi.
Em học cách khách sáo với anh từ bao giờ vậy?"