Thầy Giáo Lại Là Bạn Trai Của Tôi


Tang Truân nước mắt rơi xuống như biển, cố lau cỡ nào cũng chẳng ngưng được.

Cô không hề nghĩ anh vậy mà lại đã qua đêm với Lâm Thư, việc xem mắt chưa thực hiện đã muốn tiến đến kết hôn
Mọi người trong công ty thấy như vậy mà vài người nhân viên nữ thấy Tang Truân khóc thì cũng sót mà chạy tới dỗ dành
" Tang Truân, không khóc không khóc.

Kể bọn chị nghe xảy ra chuyện gì "
Tang Truân lắc đầu
" Em muốn một mình "
Cô ra khỏi công ty bắt một chiếc taxi về nhà, ngồi trên xe Tang Truân mới có thể lấy lại bình tĩnh
Ngày hôm đó Tang Truân tiếp tục xin nghỉ làm, Thẩm Hoàng Khánh cũng thắc mắc mà hỏi thăm
" Sao lại nghỉ?"
Tang Truân không trả lời bất cứ câu hỏi nào của một ai, xế chiều ngày hôm đó cô hẹn Lục Nhuệ, Lý Tư Trác và Lý Tư Thành đi uống rượu giải sầu ở quán bar trung tâm thành phố
Lý Tư Trác vô cùng lo lắng không hiểu tại sao cô lại vô cớ muốn đi uống rượu, anh ở bên cô lâu nên cũng biết được Tang Truân sẽ không uống rượu nếu không có lý do
" Cậu trả lời tớ đi, xảy ra chuyện gì rồi?"
Lục Nhuệ bên đó cũng hỏi tới từ bên trong điện thoại

" Đừng cảm thấy gì hết, bọn này đi uống với cậu "
Lục Nhuệ lái xe chở mọi người đến quán bar, Tang Truân uống rượu từ chiều đến tối.

Đầu óc đã mơ màng chẳng thể nghĩ được gì nữa, chỉ có nhú thế này cô mới thôi suy nghĩ
Bách Hứa Phong bên này chiều đến đón cô ở cổng bệnh viện không thấy, đến tìm Thẩm Hoàng Khánh thì anh ta cũng chỉ nói cô hôm nay đã xin nghỉ
Anh gọi cho cô bao nhiêu cuộc cũng không được, điện thoại tắt nguồn.

Gọi cho Lục Nhuệ không được, gọi cho Lý Tư Trác hay Lý Tư Thành cũng chẳng xong, điện thoại bọn họ luôn khóa máy hoặc tắt nguồn do hết pin
Trời đã tối muộn, trong lòng Bách Hứa Phong như có lửa đốt, có lẽ người đứng ở bên ngoài cửa lúc đó chính là Tang Truân.

Bỗng nhiên điện thoại của anh có cuộc gọi đén của Diệp Tố Kỳ
" Nhân viên bảo rằng lúc đi cô ấy khóc, tôi vừa về mới nghe được.

Có chuyện gì?"
" M* kiếp "
Bách Hứa Phong không nhịn được mà chửi tục một câu, rốt cuộc Tang Truân đi đâu được cơ chứ.

Đáng ra lúc Lâm Thư chuẩn bị nói anh phải chặn miệng cô ta lại mới phải, bây giờ tìm cô ở đâu cũng không có, bệnh viện thì xin nghỉ, nhà trọ cũng không về
" Tôi cùng cậu tìm, chỉ ở xung quanh thành phố "
Bách Hứa Phong gọi đến Trương Túc, nếu Tang Truân đi đâu đó một mình thì chắc chắn sẽ có Lục Nhuệ bên cạnh.

Ít ra Trương Túc vẫn sẽ biết em ấy ở đâu
" Quán bar, tìm ở các quán bar trong thành phố !"
Có lẽ Trương Túc biết được Lục Nhuệ ở đó, Bách Hứa Phong liền gửi tin nhắn đến cho Diệp Tố Kỳ rồi chạy xung quanh các quán bar trong thành phố
Không có
Không có
Tất cả đều không có, quán bar cuối cùng ở trung tâm thành phố.

Bây giờ ở đây đã chỉ còn Lục Nhuệ và anh em nhà họ Lý, Trương Túc đưa Lục Nhuệ về nhà rồi mới tiếp tục đi tìm Tang Truân với Bách Hứa Phong

Ba người ngồi tron xe vô cùng sốt ruột, Diệp Tố Kỳ bây giờ mới nhớ gì đó nhấc điện thoại lên gọi cho Tưởng Lập ở nhà
" Tiểu Tưởng, anh hỏi em.

Nếu em say em sẽ đi đâu?"
Tưởng Lập ở nhà đang chăm sóc cho Lục Nhuệ say bí tỉ mới suy nghĩ một lúc mới trả lời lại câu hỏi
" Nếu là em, em sẽ đi đến cầu hóng gió "
" Được rồi "
Cúp máy, Bách Hứa Phong liền lái xe phóng nhanh đến cầu ở cách xa trung tâm.

Hà Thành rất nhiều cây cầu lớn nhưng không hiểu sao trực giác lại mách bảo anh phải đến cây cầu ở rìa thành phố
" Sao lại chạy đến đây !?"
" Tin tôi đi! Em ấy chắc chắn ở đó "
Lái xe đến gần cây cầu, thật sự co một cô gái mặc chiếc áo mỏng đứng ở đó.

Bách Hứa Phong dừng xe đi xuống tiến gần về phía đó, anh cởi bỏ áo khoác của mình mặc lên người cô
" Sao lại chạy đến đây?"
Tang Truân say mèm không nhìn rõ anh là ai, đầu óc quay cuồng.

Chỉ nghĩ rằng Bách Hứa Phong là người qua đường dừng lại hóng gió cùng mới mỉm cười nói
" Gió ở đây rất mát, ít nhất nó cũng sẽ cuốn suy nghĩ của tôi đi "

Vừa nói cô lại tay ra chỉ chỉ vào chiếc đồng hồ đeo trên tay ngắm nghía một lúc mới tiếp tục nói
" Nhìn này, đồng hồ đôi của bạn trai tôi tặng đấy.

Nhưng anh ấy chắc sắp chẳng phải bạn trai tôi nữa rồi "
Nói đến đây thì Tang Truân lại quay lại nét mặt u buồn
" Tôi đi uống ruợu là muốn giận dỗi anh ấy một chút, vậy mà anh ấy chẳng thèm đi tìm tôi.

Đúng là đồ vô lương tâm!"
Bách Hứa Phong nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe cô nói bây giờ mới bật cười mà xoa đầu cô, thấy cô tủi thân như vậy Bách Hứa Phong lại càng tự trách bản thân hơn nữa
" Anh ấy có đi tìm, chỉ là em trốn kỹ quá nên mãi mới tìm thấy "
Tang Truân bỗng nhiên mỉm cười rồi nhắm mắt lại ngã vào lòng Bách Hứa Phong, cô cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ
Anh đỡ cô đi đến xe thì giao lại quyền lái cho Diệp Tố Kỳ rồi đổi chỗ với Trương Túc ra sau ngồi để yên Tang Truân ngủ
" Giờ thì tốt rồi, em ấy không sao "
Bách Hứa Phong nhìn chăm chú cô gái đang nằm ngủ ngon trong lòng mình, tự hứa với lòng đây là lần cuối khiến cô tủi thân mà đi uống rượu
" Lần này tôi phải cảm ơn Tưởng Lập rồi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận