Cô đi tới chỗ chú Golden đang ngồi, gặp Tang Truân có lẽ chú đã vui mừng biết bao nhiêu.
Liên tục vẫy đuôi, chú cún này vẫn còn nhỏ nhưng sẽ nhan chóng trưởng thành
" Em thấy sao? "
" Chúng ta nuôi em ấy nhé? Có lẽ em ấy rất thích em "
Bách Hứa Phong mỉm cười gật đầu, Tang Truân mở lồng ôm chú Golden ra, chú cún nằm ngoan ngoãn trên tay cô không hề vùng vẫy
Hai người mua thêm một ít thức ăn và quần áo cho cún rồi về nhà, hôm đó Tang Truân mãi suy nghĩ đặt tên cho chú Golden nên không thèm để ý đến Bách Hứa Phong nhiều khiến anh cũng có chút ganh tị
" Hình như anh rước phải ác ma rồi "
Nằm đắn đo suy nghĩ đến tận chiều, trong lúc ba người đang âu yếm nhau ngồi trên ghế sofa thì Tang Truân mới nảy ra được
" Anh, chúng ta đặt tên cho em ấy là Lucky, anh thấy thế nào? "
" Em thích là được "
Vậy là chú cún Golden từ na sẽ tên là Lucky, cái tên này thể hiện sự may mắn, giống như việc Tang Truân may mắn gặp được chú
Những ngày sau đó gia đình hai người một chó của ba người vô cùng hạnh phúc, mỗi tối khi ngủ Lucky đều sẽ nằm ngay bên cạnh ở dưới giường
Bách Hứa Phong vẫn đi làm bình thường, Tang Truân thì vẫn chưa muốn đi làm trở lại nên ở nhà nội trợ, nấu bữa tối chờ anh về như một người vợ
Bố của cô cũng gọi nhiều lần nhưng Tang Truân thường xuyên không nghe máy, ông cũng đã bắt máy bay đến để nói chuyện nhưng cô vẫn không thay đổi
" Bố à, con sẽ không rời xa anh ấy đâu ạ! Mời bố về "
Cô đã lựa chọn ở bên anh rồi thì làm sao mà rời xa một cách vô lý như vậy được cơ chứ, nếu một mai có không may mắn mất đi tất cả thì Tang Truân vẫn sẽ quyết định cùng Bách Hứa Phong xây dựng lại
Tối hôm đó Tang Truân nấu đều là món mà cả hai thích, anh trở về nhà cũng vô cùng sớm để phụ giúp.
Bách Hứa Phong mang từng món ăn ra bàn
Trong lúc ăn, Bách Hứa Phong vẫn chần chừ không biết phải mở lời với cô ra sau, sắp tới công ty ở nước ngoài mới mở cửa anh đang có vấn đề lớn nên cần ba người bọn anh sang.
Phải ở lại 3 năm để cho công ty được ổn định
" Sao anh không ăn đi, suy nghĩ gì thế? "
Anh đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt Tang Truân, hít một hơi thật sâu rồi mới bắt đầu mở lời
" Tang Tang, anh nói cho em việc này "
" Anh nói đi "
Tang Truân nhìn anh, vừa gắp một miếng rau bỏ vào miệng, trong miệng chứa đầy thức ăn khiến hai má phồng lên trông rất đáng yêu
Thấy cô như thế này Bách Hứa Phong lại không nỡ, anh vẫn rất chần chừ nhưng lại nghĩ đến tương lai của hai đứa
" Công ty ở nước ngoài có vấn đề khá lớn, cần bọn anh sang hỗ trợ đến 3 năm "
Tang Truân lúc này vừa định gắp thêm đồ ăn nhưng nghe xong lại khựng lại, cô ngước lên nhìn anh
" Khi nào anh đi? "
" Tuần sau "
Tang Truân cười nhạt
" Gấp vậy à "
Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp rồi đi ngủ, đêm đó nằm trên giường Tang Truân không ôm hay nằm trong lòng Bách Hứa Phong mà xoay mặt sang chổ khác suy nghĩ
Cô không muốn cách xa anh một chút nào, ba năm đối với cô quá lâu.
Bách Hứa Phong thấy cô nằm suy nghĩ như vậy thì có chút đau lòng, anh cũng không muốn xa cô lâu như vậy nhưng khi công ty ổn định thì tương lai của hai người sẽ tốt đẹp hơn
Bách Hứa Phong kéo Tang Truân vào lòng, vòng tay ôm chặt cô
" Ngoan, anh đi rồi sẽ về "
Cả tuần sau đó Bách Hứa Phong luôn dành thời gian cho Tang Truân và chú cún Lucky, anh dắt hai người đi dạo rồi đến năm viên, trung tâm mua sắm, khu vui chơi
Luôn chiều chuộng mọi thứ mà Tang Truân muốn, anh chỉ muốn dành chút thời gian cuối ở trong nước này để dành cho cô
Đến ngày ra sân bay, Tang Truân dắt theo Lucky ra sân bay tiễn ba người bọn họ.
Tưởng Lập và Lục Nhuệ cũng đến tiễn
" Bảo trọng..."
Vừa nói xong thì ba người đã lần lượt ôm lấy cô gái của mình thật chặt, Lucky cũng nhảy lên mà níu lấy chân của Bách Hứa Phong
" Ngoan nhé, phải bảo vệ mẹ "
Anh nhìn Lucky khẽ dặn dò
Đã đến giờ lên máy bay, ba người kéo vali rời đi
" Bọn em sẽ nhớ các anh lắm!"
Ba cô gái vẫy tay tạm biệt
Sau ngày hôm đó, Tang Truân và Tưởng Lập vẫn thường đến nhà kết hôn của Lục Nhuệ để an ủi và động viên.
Thương cho cô nàng chỉ vừa kết hôn mà đã phải rời xa chồng lâu như vậy
Từ nay về sau chỉ có ba người nương tựa nhau mà thôi, Tang Truân không có Bách Hứa Phong bên cạnh cũng bắt đầu học được cách trưởng thành hơn
Ở nhà, Tang Truân vẫn chưa muốn trở lại công việc làm một bác sĩ của mình mà dự định mở một phòng khám nhỏ.
Cô không đi làm ở bên ngoài nhưng lại bắt đầu bán những món đồ linh tinh mà mình làm được
Mỗi ngày Tang Truân đều sẽ mở nhạc êm tai trong nhà rồi bắt đầu ngồi xuống đan len, đầu tiên là đan nhưng chiếc túi nhỏ, dần dần lại đan đến những chiếc áo đủ lớn cho người mặc