Đến ngày hôm sau, trong lúc Tang Truân đi mua len để đan quần áo thì Bách Hứa Phong đã trở về nhà mang Lucky đi về biệt thự chung
Lúc Tang Truân trở về nhà không thấy Lucky đâu cô đã đi tìm khắp nhà, đều không có, cô rất hoảng loạn vì bình thường chú cún ngoan ngoãn của cô không bao giờ đi ra ngoài khi không cho phép
Tang Truân liền mở điện thoại lên gọi cho Bách Hứa Phong, giọng nói hoảng loạn, nước mắt đã rơi khắp hai bên gò má đang ửng hồng
" Anh ơi, Lucky đi đâu mất rồi! "
Bách Hứa Phong cũng phải diễn một chút, anh giả vờ nói với giọng cũng hoảng loạn không khác gì Tang Truân
" Đi mất rồi?! Tang Truân em bình tĩnh! "
Cô không nhịn được đã òa lên mà khóc, nếu lỡ Lucky bị bắt đi thì phải làm sao? Tang Truân yêu thương chú cún đó như vậy, không thể nào như vậy được, cô không cho phép chuyện đó xảy ra
Tang Truân cúp máy, liền lao ra khỏi nhà đi tìm xung quanh khắp nơi, chỉ có chút hi vọng nhỏ nhoi nhưng cô vẫn cố
Tìm đến tận chiều tối, Tang Truân mệt lã, bây giờ muốn khó cũng chẳng nổi nữa.
Bỗng lúc này điện thoại cô có một tin nhắn từ số lạ gửi đến
' Cầu Hà Thành, ăn mặc đẹp đến đây.
Tôi sẽ giao Lucky cho cô! '
Tang Truân như có thêm chút tia hi vọng, cô chạy nhanh về nhà lục lọi tủ quần áo tìm ngay bộ quần áo đẹp nhất theo như lời nhắn
Thật ra đây là tin nhắn từ số phụ của công ty của Bách Hứa Phong gửi đến, anh đã sắp xếp xong tất cả chỉ chờ Tang Truân đến
Tối đó, Tang Truân mặc chiếc váy mà Bách Hứa Phong tự tay may cho cô đến cầu Hà Thành.
Trong lòng cô luôn chỉ thấy đây là chiếc váy đẹp nhất mình từng có mặc dù đường may có chút không điêu luyện đi chăng nữa thì cũng là chính tay anh may cho cô
Tang Truân đứng ở đó, trong lòng cô lo lắng, cây cầu vắng vẻ lạo tối như mực không hề có xe hay người nào qua lại.
Đèn đường có thể cũng đã hư mất, cô lại quay mặt nhìn ra làn gió mát phả vào mặt
Bỗng đèn đường mở hết lên một lượt, Tang Truân kinh ngạc xoay lại thì thấy một đám người đi tới.
Ở giữa có một hình bóng cao lớn đang ôm bó hoa đi tới
" Bách Hứa Phong?! "
Anh mặc một bộ vest mà xám, tay đang cầm bó hoa hồng đỏ rực, đằng sau chính là Lucky đang từ từ đi ra cùng
Tang Truân như đứng bất động ở đó, cô không thể tin rằng Bách Hứa Phong đã về nước và đang đứng ở trước mặt cô.
Anh cầm bó hoa đi đến đưa nhẹ nhàng bó hoa trên tay cho Tang Truân, bây giờ cô đang vô cùng hạnh phúc
Anh quỳ gối xuống, lấy từ sau lưng một hộp nhẫn mở ra.
Ánh mắt chứa chan yêu thương nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ngấn lệ của Tang Truân mà mỉm cười
" Tang Tang, mọi thứ anh đều đã có chỉ còn thiếu vị trí một người vợ.
Em nguyện ngồi vào vị trí đó mà kết hôn với anh nhé? "
Cô đưa bàn tay trắng nõn của mình ra
" Em nguyện "
Bách Hứa Phong đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của bàn tay trái của cô, chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn Darry Ring, cả đời người đàn ông chỉ được phép mua một lần duy nhất.
Chiếc nhẫn chứng tỏ cho sự chung thủy mà anh muốn dành cho Tang Truân
Anh đứng lên, nhìn ngắm bàn tay đang lấp lánh mà mỉm cười hạnh phúc
" Hãy để cho anh là một phần tương lai của em "
Hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm dưới sự chứng kiến và hò hét của bạn bè và mọi người, Tang Truân và Bách Hứa Phong bây giờ không thể tin được bản thân bây giờ đã thật sự là của nhau rồi
Sau lần cầu hôn đó, hai người cũng đã thông báo và được sự chấp nhận của gia đình Tang Truân.
Bách Hứa Phong dẫn cô đi đăng kí kết hôn và đi xem để mu nhà kết hôn cho hai người
Anh luôn chọn những căn nhà tiện nghi và thông minh nhất, căn hai người mua vừa rộng lại rất thoải mái nhưng chỉ đáng ngại là giá thành có chút cao.
Tang Truân lại sợ Bách Hứa Phong sẽ lãng phí tiền
" Anh à, căn này giá cao quá.
Chúng ta không cần như vậy "
" Không sao, kết hôn rồi chúng ta cũng phải có con.
Căn này rất tốt, em xem này "
Bách Hứa Phong dẫn Tang Truân dạo quanh căn nhà gần 200m² với 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng bếp và 1 phòng đọc sách cùng tầng hầm để xe
Xem tới xem lui thì Bách Hứa Phong vẫn ký mua căn nhà này nhưng lại đứng tên của Tang Truân
" Anh để tên căn nhà cho em làm gì?"
Bách Hứa Phong không trả lời, nắm tay Tang Truân ra xe đi về lại căn nhà nhỏ của mình người
Cô nhìn quanh căn nhà một lúc, sau này kết hôn rồi cũng phải trả lại phòng thuê thôi, Tang Truân vẫn không hay biết Bách Hứa Phong đã mua đứt căn nhà này từ lâu rồi
" Nhớ lại căn nhà này nhiều kỉ niệm thật, trả lại thật tiếc "
Bách Hứa Phong nhìn cô, nhếch cười
" Sao phải trả lại? "
" Chúng ta hết hợp đồng thuê rồi, phải trả chứ "
Bách Hứa Phong ung dung kéo Tang Truân ngồi lên đùi mình, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở phần ngực của cô
" Anh mua căn này lâu rồi, không cần trả lại.
Mọi thứ đều đứng tên em "
" Ơ..
"
Vừa ú ớ nói được vài từ thì Bách Hứa Phong đã kê mặt áp sát phần ngực đang nóng lên vì ngại của cô, tay anh còn không yên mà sờ nắn
" Đồ lưu manh này! "
" Cũng đâu phải chưa từng sờ đâu mà, em xem.
Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi "