Bởi vì bị đau sinh lý nên nằm trên giường cũng không ngủ được. A. . . . . . Hiện tại mấy giờ rồi? Sẽ nhanh đến buổi trưa chứ? Không biết mẹ đã trở về trưa bụng cô rất đói bữa sáng thì cơ hồ cũng không có ăn qua, hiện tại bụng đã réo không ngừng rồi. Tiểu Dương định xuống giường tới phòng bếp kiếm gì đó, nhưng bụng bỗng nhiên đau quặn lại, khiến cô không còn chút sức lực nào nữa. Ô ô, bụng thật đói lại còn đau, rốt cuộc khi nào mẹ mới trở về chứ?
diendan
Mỗi lần kinh nguyệt tới, Tiểu Dương luôn hi vọng mình sinh ra là nam sinh, nam sinh cũng sẽ không phải trải qua đau khổ như thế này, loại đau đớn này con gái phải chịu đựng khi còn là nữ sinh thẳng tới năm sáu chục tuổi mới hết, thật sự là quá bi thảm. Trước kia Tiểu Dương còn đau tới mức phải dùng thuốc mới đỡ, nhưng Dương mẹ luôn tỷ mỉ chăm sóc cô, tình trạng đau đớn của cô mới giảm bớt, đã lâu lắm rồi tới kỳ sinh lý cũng không đau thế này! Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tiểu Dương nhìn ra phía cửa, tưởng rằng sẽ thấy mẹ, không nghĩ tới lại là anh Sói hoang! "Sao lại là anh?" Anh Sói hoang không phải lên lớp sao? Sao lại xuất hiện trong nhà cô?
diendan
Vệ Vũ trên tay xách theo một túi nhựa, một tay kia cầm lấy bình thuỷ, đi vào phòng, ngồi xuống giường bên cạnh Tiểu Dương, từ từ đỡ nửa người cô dậy, để gối đầu dựa vào lưng cô, "Buổi sáng anh gọi điện tới nhà em, bác trai nói em đau sinh lý nên nghỉ." Vừa nói vừa mở ra bình thuỷ, mùi thơm của trà Quế viên táo đỏ thơm lừng trong không khí. "từ từ uống..., chậm một chút em đang đau bụng đó."
Editor: Min
Ai u, sao ba lại nói với anh Sói hoang cô đau sinh lý chứ..., chuyện riêng tư lại nói ra ngoài thực là xấu hổ mà. Tiêu Dương nhận lấy bình thủy, uống một chút trà. Ừ, uống rất ngọt nha..., thân thể cũng ấm , sau khi uống trà xong dường như cũng bớt đau bụng một chút.
diendan
"Đói bụng không? Anh mua cháo cho em, từ từ ăn." "Tốt, cám ơn anh Sói hoang." Tiểu Dương thấy anh Sói hoang rất tốt, chăm sóc cô rất chu đáo.
diendan
Sau khi cô ăn xong, Vệ Vũ thu dọn bát đũa, lấy giấy lau miệng cho Tiểu Dương. Lúc này Tiểu Dương bỗng nghĩ ra một vấn đề: "Anh Sói hoang, hôm nay anh không cần lên lớp sao?" Bởi vì thầy dạy sinh học ở trường rất ít, cho nên hầu như hôm nào lịch giảng của anh Sói hoang cũng kín mít.
diendan
"Xin nghỉ, anh đã nhờ thầy Ngô buổi chiều sẽ bù hai tiết." Vì lúc sáng hắn không thấy Tiểu Dương chạy qua liền gọi điện cho Dương ba thì biết cô không khỏe đã xin nghỉ học, nhưng trong nhà không ai chăm sóc cô nên đã xin nghỉ dạy để coi chừng cô, nhưng thầy chủ nhiệm nói không thể xin nghỉ, nên quan tâm tới quyền lợi của học sinh, vì vậy đã tới trường giảng một buổi sáng. Lúc đứng trên bục giảng chỉ lo lắng tới con cừu nhỏ kia, nhiều lần thất thần lại để mấy học sinh nữ kia chêu đùa một phen.
Editor: Min
Tiểu Dương chột dạ cúi đầu, cô biết anh Sói hoang nếu đi nhờ mấy thầy giáo khác dạy thay sẽ rất để ý tới món nợ ân tình này."Thật xin lỗi, hại anh bởi lo lắng cho em mà xin nghỉ."
diendan
Vệ Vũ lắc đầu một cái, nói với cô: "Không cần nói xin lỗi, là anh sai, là tại anh dẫn em đi ăn kem, hại em bị đau bụng. Anh đây lại phải như con chim nhỏ đi cầu xin thầy chủ nhiệm, thiếu người ta một món nợ ân tình, cuối năm sẽ có bảng đánh giá thành tích chỉ sợ bị xuống cấp C, không có tiền thưởng cuối năm. Nhưng không sao, đây đều do anh tự làm tự chịu, ai bảo anh đãn em đi ăn kem, hại em đau bụng đây?" Hừ hừ, tiểu quỷ thích mềm không thích cứng, lấy lui làm tiến, để cho cô phải áy náy mức cao nhất.
diendan
Nghe anh Sói hoang nói như vậy, Tiểu Dương đau lòng đến không ngóc đầu lên được, cũng bởi vì mình thích ăn kem, đến lỳ mới đau bụng, bị đau là đáng đời, nhưng lại hại anh Sói hoang bị ủy khuất. . . . . . Rõ ràng là cô quấn lấy anh Sói hoang , anh Sói hoang không có lỗi, Tiểu Dương cảm thấy rất có lỗi. "Anh Sói hoang…. Rất xin lỗi…Sau này em sẽ không đòi đi ăn kem nữa”
diendan
"Có thật không? Nhưng không phải em thích ăn kem nhất hả ?" Nên ghi âm lại câu này của cô mới đúng. "Sau này em sẽ không ăn kem nữa, ăn kem chỉ đau bụng, còn hại anh Sói hoang lo lắng cho em mà nghỉ dạy. . . . . ." Vì anh Sói hoang, cô nguyện ý từ bỏ món ăn yêu thích, cô sẽ rút kinh nghiệm lần này không để anh Sói hoang phải lo lắng nữa.
Vệ Vũ nghe thấy cam kết của Tiểu Dương, cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn có thể cảm nhận được sự áy náy của cô, con cừu nhỏ của hắn, chính là một cô gái rất đáng yêu, mặc dù có chút yếu ớt nhưng rất hiểu lòng người, sẽ không nói một câu đùa giỡn tùy hứng, vì hắn mà suy nghĩ như thế, bảo hắn làm sao không để ý đây? "Ừ, không được quên những lời em nói đó."
"Sẽ không, em thề." Giơ năm ngón tay lên và thề
"Rất tốt, ngoắc tay." Vệ Vũ hôn lên môi Tiểu Dương, đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó từ từ dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, sau đó hôn đến mức thâm tình.
Bên trong phòng ý xuân đang nồng, Dương mẹ vốn lo lắng cho con gái nên vội vã chạy về, muốn xem tình trạng hiện tại của cô, thì ngoài ý muốn nhìn thấy Vệ Vũ và Tiểu Dương đang ngột ngào ân ái, âm thầm lắc đầu cười cười, rất thức thời lặng lẽ rời đi. Tình yêu luôn ngọt ngào và cuồng nhiệt như thế