Tùy Uyên gọi to tên Thích An hai lần đều không được đáp lại, gấp đến mức mày rậm nhíu chặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Kì quái, tại sao không thể trở về Tỏa hồn Thạch? Đây đến cùng là nơi nào, chẳng lẽ phải thật sự giết cô ta sao..."
Anh quay lưng về bên này lẩm bẩm.
Thích An trơ mắt nhìn nữ quỷ chậm rãi đứng lên, khóa sắt trên cổ tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang lách cách.
Thích An muốn nhắc nhở Tùy Uyên, nhưng thanh âm của cô anh không nghe thấy.
Cũng may động tĩnh xích sắt rơi khiến anh chú ý, nhưng anh vẫn không dám quay đầu lại xem, chỉ có biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, đôi tay rũ bên người năm chặt thành quyền, vận sức chờ phát động.
Nước mắt trên mặt nữ quỷ biến mất, biểu tình nhu nhược đáng thương bị nụ cười quyến rũ thay thế.
Nữ quỷ không một manh áo che thân chậm rãi đi hướng Tùy Uyên.
Thích An nhìn động tác của cô ấy nhíu mi.
Lúc đầu cô còn tưởng nữ quỷ muốn lừa Tùy Uyên cởi bỏ xiềng xích, một khi Tùy Uyên đi qua sẽ phát sinh việc đáng sợ nào đó.
Nhưng theo tình hình hiện tại thì hoàn toàn không phải vậy, nữ quỷ rõ ràng có thể tự do hoạt động, vậy vì sao lại muốn làm thế?
Thích An nghĩ nghĩ, hồi tưởng không lâu trước tiểu quỷ cùng cô chơi trốn tìm.
Rõ ràng nó nếu muốn giết cô có thể trực tiếp động thủ, không cần thiết đếm ngược cho cô trốn rồi lại đi tìm.
Hay là...!Nhất định là vậy rồi! Ở chỗ này không có kết cục chắc chắn phải chết, tiểu quỷ chơi trốn tìm, nữ quỷ cố ý câu dẫn, kì thật đều để lại một đường sống cho những người bị kéo vào đây!
Vậy hiện tại...
Thích An nhìn Tùy Uyên thầm nghĩ anh hẳn sẽ không sao đâu? Dù sao đây là người mà chỉ đụng vào ngón tay cô cũng đỏ mặt...
Lúc này nữ quỷ đã đi đến sau lưng Tùy Uyên.
Cô ấy vươn bàn tay trắng nõn mềm mại không xương, nhẹ nhàng chạm vào vai phải Tùy Uyên, cùng lúc đó miệng cũng tới gần tai anh thổi một hơi, dùng ngữ khí nhu mị khiến người nghe nhũn ra nói: "Tôi thật sự việc gì cũng đều nguyện ý mà."
Tùy Uyên bỗng nhiên động.
Anh dùng tốc độ Thích An không thấy rõ túm bàn tay đặt trên vai mình của nữ quỷ, hung hăng quăng ngã qua vai!
Sau đó anh nhắm chặt mắt phẫn nộ quát: "Tìm chết đi!"
Tiếng nói vừa dứt anh chuẩn xác đạp lên bụng nữ quỷ.
Nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết, trước mắt Thích An chợt tối sầm, sửng sốt hai giây mới nhận ra, đèn tầng hầm lại tắt rồi.
Cô vội vàng mở đèn di động, chưa đợi thích ứng với ánh sáng đã nghe thanh âm kinh nghi: "Ngươi ở chỗ này sao?"
Thích An chiếu phía anh, Tùy Uyên đưa tay che trước mặt ngăn ánh sáng từ điện thoại, nhíu mày nhìn xung quanh hỏi: "Sao lại thế này?"
Thích An lắc đầu, lại dùng di động chiếu một vòng trong tầng hầm, phát hiện nữ quỷ đang đứng bên bộ xương khô, hơn nữa cũng khôi phục lại bộ dạng bẩn thỉu ban nãy.
Cô ấy không nhúc nhích, mái tóc rối bù che khuôn mặt, trong hoàn cảnh âm u này có vẻ phá lệ dọa người, so sánh với một màn hương diễm vừa rồi thật là kém xa.
Thích An nhìn chằm chằm trong chốc lát, nói với Tùy Uyên: "Tôi nghĩ tôi đã đoán được đại khái rồi.
Lúc trước chúng ta đã biết đàn ông chết vì nhồi máu cơ tim, phụ nữ chết vì nội tạng bị thiêu chín.
Trước khi vào đây tôi bị đẩy đến trong tứ hợp viện, nơi đó có một tiểu quỷ, khi nó muốn giết tôi, tôi rõ ràng cảm thấy khoang bụng đau đớn.
Có thể nói nó muốn giết tôi bằng cách thiêu chín dần nội tạng, vậy thì nữ quỷ trong tầng hầm này là nhằm vào đàn ông, vì khi anh vừa tới đây đã trực tiếp bị đẩy vào tầng hầm."
Tiểu quỷ kia rõ ràng vô cùng căm ghét nữ quỷ, đây hẳn là nguyên nhân vì sao người chết trong tay nó toàn là phụ nữ.
Mà Tùy Uyên thì bị đẩy trực tiếp đến sào huyệt của nữ quỷ, lại còn không thể ra ngoài, hơn nữa lúc nãy nữ quỷ còn mạo hiểm ra ngoài cứu Thích An nên có thể xác định cô ấy chỉ giết đàn ông mà thôi.
Như vậy trong tứ hợp viện này có hai con quỷ, một chỉ giết đàn ông, một chỉ giết phụ nữ, thêm nữa là nữ quỷ sợ tiểu quỷ.
Vừa nãy nữ quỷ rõ ràng có thể tự do hành động lại dụ dỗ Tùy Uyên, mục đích hiển nhiên không phải vì nhờ Tùy Uyên tháo xích.
Hiện tại có thể nghĩ đến, mục đích của cô ấy hẳn là khảo nghiệm đàn ông.
Nếu người bị dụ dỗ đối với cô ấy không mảnh vải che thân nổi lên bất cứ tâm tư gì, khả năng chờ đợi người đó sẽ là cái chết.
Nhưng nếu có thể giống Tùy Uyên chịu đựng qua khảo nghiệm, dù trong quá trình có tấn công cô ấy, cô ấy cũng sẽ tha cho người này.
Theo tình huống trước mắt thì những suy đoán này hẳn là không sai.
Trong lúc cô nói chuyện, Tùy Uyên đi nhặt quần áo mặc vào, nghe xong cô phân tích gương mặt mới hơi hơi dịu xuống lại đỏ lên: "Ngươi ngươi ngươi...!vừa rồi vẫn đang nhìn?"
Thích An dùng vẻ mặt đồng tình an ủi: "Cái này cũng không có gì, thời đại này rất nhiều đứa nhóc cũng xem AV đấy, anh đừng quá để trong lòng."
Tùy Uyên nhắm mắt lại: "Lần trước ngươi dùng cái thuốc nhỏ mắt kia, mua cho ta mười lọ."
Thích An: "...Được."
Cô bất đắc dĩ đáp ứng, vòng lại chuyện chính: "Tôi đem chuyện trước đó đều nói lại một lần đi..."
Tùy Uyên nghe xong, nhíu mày: "Nói vậy thì tiểu quỷ trên kia khó chơi hơn nhiều."
Thích An gật đầu: "Nếu tôi đoán không sai thì nữ quỷ này đã làm chuyện có lỗi với con tiểu quỷ kia cho nên mới luôn bị nó áp chế.
Nếu chúng ta tìm được chân tướng sự việc thì ảo cảnh sẽ biến mất.
Đúng rồi tôi quên hỏi, sao anh vào đây được? Ba người kia đâu?"
Tùy Uyên nhún vai: "Ngủ hết rồi."
"Ngủ hết rồi?" Thích An nhíu nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng chợt lóe qua.
Bọn họ đều ngủ rồi vì sao chưa tới đây? Hay là mỗi người tiến vào một không gian khác nhau? Nhưng hiện tại tự thân khó bảo toàn, cô cũng không có nhiều biện pháp quan tâm sống chết của người khác.
Thu hồi suy nghĩ, Thích An nói tiếp: "Bây giờ chúng ta lược lại manh mối một chút.
Trước mắt như vậy, nữ quỷ sẽ dụ dỗ đàn ông vào nơi này, một khi họ động tâm tư không nên có sẽ giết chết.
Còn tiểu quỷ sẽ cùng phụ nữ chơi trò trốn tìm, nếu bị tìm được sẽ chết.
Tôi không biết có phải vì tôi bị tìm thấy hay không mà nó luôn đuổi giết tôi.
Nếu không bị tìm được liệu nó có vô hại giống như nữ quỷ tầng hầm hay không? Tóm lại, nữ quỷ sợ tiểu quỷ, tiểu quỷ kia rõ ràng bị lửa thiêu, nhìn tầm đó có lẽ là đứa con gái thứ hai của Lưu gia.
Năm đó nếu Lưu gia một nhà năm người chết vì hỏa hoạn hoặc bị kẻ thù giết, vậy nó không thể căm hận nữ quỷ tầng hầm như vậy mới đúng."
Tùy Uyên gật đầu tán đồng: "Nói vậy người Lưu gia chỉ sợ có quan hệ đến cái chết của vị cô nương này."
Thích An nói: "Hẳn là như vậy.
Nhìn hoàn cảnh tầng hầm này không khó để biết cô ấy bị người Lưu gia cầm tù thời gian dài, giam giữ trong chỗ này."
Nghĩ đến việc nữ quỷ làm ra hành vi dụ dỗ Tùy Uyên, Thích An đoán cô gái bị nhốt ở nơi này hơn phân nửa là bị đàn ông ngược đãi.
Cô gái không phải người Lưu gia, mà chắc cũng chẳng phải là người ở địa phương, nếu không nhà ai con gái lớn vậy mất tích mà không đi tìm chứ? Người Lưu gia muốn xuống tay có lẽ cũng không ngu ngốc tìm người cùng địa phương.
Cho nên Thích An nghĩ, đây có khả năng là cô gái từ nơi khác bị lừa đến.
Tình huống này nếu Lưu gia có đàn ông chưa vợ, cô gái sẽ bị nhốt ở đây để sinh con trai.
Nhưng rõ ràng nhà họ Lưu đã có ba đứa con rồi, đứa bé nhất 4 tuổi cũng là con trai, dù có trọng nam khinh nữ đi nữa thì có con trai rồi cũng không có khả năng lại mua người về để sinh con đi? Huống hồ cô nghĩ bà vợ Lưu gia cũng không chịu được loại việc kì ba này.
Cô chưa nghĩ thông điểm này, nhưng cô gái bị cầm tù ngược đãi là sự thật không cần bàn cãi.
Cô tạm thời áp xuống nghi ngờ, nói tiếp: "Tiểu quỷ căm hận nữ quỷ chắc chắn là chuyện xảy ra trước khi chết, nếu không nó sẽ không có khả năng chết hóa thành lệ quỷ.
Như vậy rất có thể nữ quỷ đã giết cả nhà năm người của nó."
"Không tồi," Tùy Uyên nói: "Nhưng vì sao năm người chết chỉ có một người biến thành lệ quỷ? Còn những người khác đâu?"
Thích An nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tôi chỉ đoán thôi, chuyện cô gái bị nhốt ở đây vợ chồng Lưu gia tuyệt đối là người cầm đầu, mà đứa con gái lớn đã 7 tuổi, là tuổi hiểu chuyện rồi, trong nhà nhốt một người nó đương nhiên cũng biết, nên cô gái giết họ báo thù, họ bị trừng phạt đúng tội, không có khả năng biến thành lệ quỷ báo oán ngược lại.
Còn đứa bé nhỏ nhất vừa lên 4 tuổi ngây thơ chưa hiểu biết, ý nghĩa của cái chết cũng không rõ, linh hồn thuần khiết sẽ không hận ai nên chết rồi nhanh chóng đi đầu thai.
Còn lại chính là đứa con gái thứ hai 5 tuổi, tuổi đó đã hơi hiểu chuyện nhưng trong việc cô gái bị cầm tù nó là người vô tội, nên sau khi chết đi nó mới căm hận cô gái này."
Tùy Uyên cười một tiếng: "Không tồi, rất có đạo lý."
Thích An nhíu mày: "Nếu là vậy chúng ta có thể làm gì đây? Chẳng lẽ muốn cho hai con quỷ bắt tay làm hòa?"
Tùy Uyên nhướn mày: "Thử thì biết.
Nếu tiểu quỷ kia chỉ giết phụ nữ thì để ta ra ngoài bắt nó.
Nữ quỷ này không hại phụ nữ, ngươi ở lại đây đi."
Anh nói xong ngẩng đầu nhìn cửa hầm đen như mực, dưới chân nhảy một cái nhẹ nhàng biến mất ngoài cửa.