Phòng khám tâm lý định kỳ được hẹn ở toà F1 của bệnh viện Trung ương.
Mỗi cuối tuần Lục Dư Bạch đều đưa Tề Quan Nguyệt đi khám theo thường lệ.
Bữa tối hôm qua kết thúc không mấy vui vẻ.
Cả tối hôm qua y không nói không rằng, vừa về đến nhà đã ngủ vùi.
Sáng nay khi Tề Quan Nguyệt thức giấc, dường như y đã quên mất chuyện xảy ra đêm qua.
Tề Quan Nguyệt vui vẻ hôn cổ hắn một cái rõ kêu, tất nhiên dấu hôn đã để lại màu đỏ sẫm ấn tượng.
Lục Dư Bạch rất hưởng thụ tính ỷ lại của người thương.
Song khi hắn nghĩ đến dấu hôn sẽ khiến y đa nghi, Lục Dư Bạch khổ tâm vô cùng.
Lần trước cũng thế, Lục Dư Bạch biết rõ y thấy dấu hôn trên cổ mình đã hoài nghi điều gì.
Thế nhưng hắn buộc phải “gạt” y, hắn chiều theo sự đa nghi của Tề Quan Nguyệt.
Lục Dư Bạch không thể nói “Dấu hôn ấy là do em lưu lại” để khiến y an tâm, bởi có nói cũng vô ích, mà như vậy còn khiến bệnh tình của Tề Quan Nguyệt ngày càng trầm trọng hơn.
Buổi kiểm tra định kỳ hôm nay đã kết thúc, Tề Quan Nguyệt lẳng lặng ngồi ngoài ghế đợi Lục Dư Bạch.
Hẳn là Lục Dư Bạch đang trò chuyện với bác sĩ, có phải anh đang hỏi về tình hình sức khoẻ của mình không?
Tề Quan Nguyệt suy nghĩ miên man, trong lòng hiện ra vô số cảnh tượng ngắn ngủi.
Y càng nghi ngờ nhiều thì đầu càng đau dữ dội.
Tề Quan Nguyệt tự nhủ, hình như Lục Dư Bạch đã thay lòng đổi dạ và đang có quan hệ ngoài luồng với một cậu minh tinh trong công ty —— Phù Sinh.
Nỗi tuyệt vọng xâm lấn trái tim Tề Quan Nguyệt khiến y đau thấu tâm can.
Tựa như linh hồn và thể xác chia thành hai nửa và chỉ còn những tơ vò rối rắm điều khiển suy nghĩ của y.
Y thống khổ ôm đầu, dường như đang cố níu lấy những khoảnh khắc ân ái mặn nồng của quá khứ.
Tề Quan Nguyệt bỗng dưng thanh tỉnh hơn bao giờ hết.
Song Lục Dư Bạch hoài nghi y khiến Tề Quan Nguyệt đau khổ tột cùng, y không ngờ thể cứ nghi ngờ sự chung thuỷ của hắn như thế mãi được!
Tề Quan Nguyệt không nên gây thêm phiền toái cho hắn nữa, y chỉ muốn Lục Dư Bạch nhớ về những điều tốt đẹp khi nghĩ về mình! Người ấy vốn là người thương của y cơ mà.
Vì vậy Tề Quan Nguyệt lẻn chuồn khỏi bệnh viện.
—
Lục Dư Bạch đang trao đổi với bác sĩ.
Cứ sau mỗi buổi khám định kỳ, hắn đều trao đổi với bác sĩ.
Thế nhưng bệnh tình chẳng có tiến triển gì.
Bác sĩ ôn hoà nói: “Bệnh tình vẫn vậy thôi.
Chứng rối loạn hoang tưởng của Tề Quan Nguyệt ngày càng nghiêm trọng hơn, có vẻ bệnh nhân còn tưởng tượng thêm những chuyện hoang đường.
Theo diễn biến bệnh tình suốt hai tháng qua, hiện giờ tình trạng của chồng anh rất nghiêm trọng.
Chứng rối loạn hoang tưởng ghen tuông ngày càng trở nặng, có lẽ Tề Quan Nguyệt sẽ cảm thấy anh không còn chung thuỷ với cậu ấy nữa.
Nếu bệnh tình đạt đến đỉnh điểm, có thể cậu ấy sẽ tự tử hoặc có hành vi tổn thương người khác, anh nên chuẩn bị tinh thần.”
Lục Dư Bạch mấp máy môi không nói nên lời, mãi sau hắn mới lên tiếng: “Thật sự không có cách nào chữa khỏi ạ?”
Bác sĩ trầm tư trong ánh mắt mong mỏi của hắn hồi lâu nhưng không nói gì.
Nửa năm qua Lục Dư Bạch cố gắng thế nào, hẳn các y bác sĩ đều rõ.
Quả thật Lục Dư Bạch rất yêu Tề Quan Nguyệt.
Thế nhưng chứng rối loạn hoang tưởng không thể chữa trị dứt điểm.
Bác sĩ thở dài lắc đầu: “Thật ra tôi vẫn đề nghị nhập viện để cách ly điều trị lâu dài thì hơn.”
Vốn là trước kia bác sĩ đã kiến nghị với Lục Dư Bạch, hiện giờ lại thuyết phục thêm lần nữa.
Thế nhưng Lục Dư Bạch không thể.
Tề Quan Nguyệt nhất quyết kháng cự việc đến bệnh viện, ngay cả những buổi khám định kỳ hắn đều phải dỗ dành hết mực y mới miễn cưỡng chấp thuận.
Hắn cũng rất bất lực: “Thôi, cứ để em ấy ở nhà vậy.
Nếu không có tôi đi cùng thì em ấy chẳng chịu đi đâu cả.
Đến mấy chuyện vặt vãnh như xuống công viên đi dạo hoặc tập thể dục, em ấy cũng không chịu… huống chi mỗi ngày em ấy đều chìm đắm trong vọng tưởng của bản thân.”
Đúng thế, mọi hành vi đáng ngờ của Lục Dư Bạch đều do Tề Quan Nguyệt hoang tưởng mà ra.
Ngoại trừ những khi đi dạo cùng hắn thì y chẳng bao giờ đi đâu một mình.
Bác sĩ trông thấy vẻ bất lực của hắn bèn thôi không thuyết phục nữa.
Bác sĩ nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: “Vậy thì anh phải chú ý đến nhất cử nhất động của cậu ấy, cố gắng đừng để cậu ấy cô đơn một mình.
Hiện giờ chỉ có thể uống thuốc cầm chừng thôi, chỉ có thế thì cậu ấy mới tỉnh táo đôi chút.”
Dù uống thuốc nhưng xác suất tỉnh táo vẫn rất ít.
Tim Lục Dư Bạch nhói đau, cả tinh thần như bị ai đó giày xéo.
Nửa năm trước Lục Dư Bạch phát hiện Tề Quan Nguyệt có biểu hiện bất thường.
Ban đầu chứng rối loạn hoang tưởng của Tề Quan Nguyệt không nghiêm trọng lắm, thỉnh thoảng y mới phát bệnh mà thôi.
Đôi khi Tề Quan Nguyệt sẽ nói mình chôn kho báu dưới gốc cây hoặc nghĩ rằng mình là võ sĩ.
Mỗi lúc như thế y đều nói với Lục Dư Bạch.
Thế nhưng khi ấy hắn chẳng hiểu ý y là gì, tuy vậy hắn vẫn chuyên chú lắng nghe.
Vốn lúc ấy Lục Dư Bạch cho rằng do Tề Quan Nguyệt chán đời nên mới nghĩ những chuyện như thế.
Mãi cho đến một tối nọ hắn mới nhận ra y thật sự khác thường.
Khi đó cả hai đang nằm trên giường làm việc riêng.
Bầu không khí đang rất hoà hợp, bỗng Tề Quan Nguyệt cất lời: “Anh có nghe thấy gì không?”, sau đó không nói gì nữa.
Lục Dư Bạch ngẩn người.
Hắn đang dùng tai nghe bluetooth nên cho rằng tiếng nhạc quá lớn ảnh hưởng đến y, thế là hắn vội vàng xin lỗi: “Hình như là do tiếng nhạc của anh, để anh vặn nhỏ lại nhé.”
“Không phải.” Tề Quan Nguyệt nghiêm túc: “Có tiếng gì đó kỳ lắm, hình như là giọng ai đó đang nói.”
Y chăm chú lắng nghe một lúc, lát sau trúc trắc bảo: “… Ôi trời… cái gì mà…” rồi chẳng nói gì nữa.
Lục Dư Bạch dõi theo một lúc lâu, cuối cùng hắn mới nhận ra dường như người thương của mình đang nảy sinh ảo giác.
Hắn đợi câu nói nửa vời còn lại của Tề Quan Nguyệt nhưng y chỉ im lặng.
Lục Dư Bạch đột nhiên nghiêm túc, hắn tạm dừng phát nhạc rồi hỏi: “Em nghe thấy gì… Quan Nguyệt ơi?”
Có vẻ hắn gọi tên khiến y giật mình.
Tề Quan Nguyệt chớp mắt hỏi hắn: “Hả? Nghe gì anh? Anh gọi em hả?”
Tề Quan Nguyệt tiếp tục lật sách, động tác bình tĩnh như trước.
“Em có nghe gì đâu, anh cứ tập trung làm việc của anh đi.” Y giục Lục Dư Bạch chuyên chú nghe nhạc, đừng để ý đến mình.
Lục Dư Bạch nhíu mày, tất nhiên hắn chẳng yên lòng xíu nào.
Trực giác mách bảo hắn rằng tình trạng của Tề Quan Nguyệt có gì đó rất bất ổn.
Đúng thật, trực giác có bao giờ sai đâu.
Ngày hôm sau Lục Dư Bạch vội vàng đưa người thương đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả ngoài dự đoán, Tề Quan Nguyệt có bệnh tâm thần di truyền và mắc chứng rối loạn hoang tưởng.
Có trời mới biết tâm tình của Lục Dư Bạch đã biến hoá đến nhường nào khi nghe bác sĩ thông báo kết quả.
Hắn vừa đau lòng vừa tự trách.
Hắn đau lòng bởi vì người thương mắc chứng bệnh không thể chữa khỏi, hắn tự trách bản thân đã không chăm sóc tốt cho y.
Dường như nỗi đau bao trùm lấy hắn ngay tức khắc.
Song Lục Dư Bạch không dám bộc lộ, hắn phải giảm bớt áp lực cho Tề Quan Nguyệt càng nhiều càng tốt, đồng thời cố nén tâm tình để không ảnh hưởng sự tiêu cực lên y.
Bởi vậy về sau Lục Dư Bạch gần như ‘giam lỏng’ Tề Quan Nguyệt, chuyện nào cũng nhường y, tận lực khiến y không phiền não.
Thế nhưng ông trời rất thích trêu ngươi, hắn cố gắng tìm mọi cách để trấn an tâm lý người thương nhưng chứng rối loạn hoang tưởng của Tề Quan Nguyệt cứ ngày càng nặng hơn.
Lục Dư Bạch một lòng chung thuỷ sắt son —— lại biến thành tên phản bội, thay lòng đổi dạ.
Không ai biết hắn đã đau đớn đến nhường nào khi phát hiện Tề Quan Nguyệt nghi ngờ hắn nuôi nhân tình bên ngoài, song Lục Dư Bạch biết y không cố ý.
Cảm giác bất lực vô cùng bủa vây, tựa như chìm xuống đáy hồ, dẫu có giãy giụa cũng thật vô nghĩa.
Hắn chỉ có thể bất lực để mặc Tề Quan Nguyệt nghĩ ngợi lung tung rồi hoài nghi.
Thật ra Lục Dư Bạch cũng từng thanh minh rằng “Anh không có”, thế nhưng sâu thẳm trong ý nghĩ của người thương, hắn chỉ là một thằng phản bội.
Hắn không thể phản bác, nếu không cảm xúc của Tề Quan Nguyệt sẽ ngày càng kích động hơn, như vậy chỉ khiến chứng bệnh hoang tưởng càng trở nên trầm trọng.
Vậy thì đành “dối gạt” đi, giấu đến khi nào Tề Quan Nguyệt cảm thấy hắn không còn xứng đáng để được yêu nữa.
—
Lục Dư Bạch khẽ vặn tay nắm, hắn ra khỏi phòng bệnh, thoáng dừng lại rồi sững người một lúc lâu.
Những chuyện tưởng chừng vụn vặt cứ tích tụ bám lấy cả hai.
Bao nhiêu cố gắng nỗ lực cũng như dòng chảy của chiếc đồng hồ cát rẻ tiền, chẳng có giá trị gì cả.
Mọi chuyện cứ luân phiên xoay vần chỉ trong phút chốc, cho dù có kiên định đến đâu thì bệnh tình vẫn không tiến triển tốt như ý nguyện.
Lục Dư Bạch nhớ đến Tề Quan Nguyệt đang đợi mình, hắn vuốt mặt điều chỉnh tâm trạng, cố nặn ra một nụ cười thật tươi rồi gọi “Quan Nguyệt”.
Thế nhưng đáp lời hắn chỉ có dãy hành lang vắng vẻ, tim hắn vọt thẳng lên cổ họng.
Lục Dư Bạch nhìn tới nhìn lui, đảo mắt một lượt cũng không thấy người thương.
Hắn vội vã gọi to vài lần: “Quan Nguyệt! Quan Nguyệt ơi…”
Không ai đáp lời.
Vài điều dưỡng gần đấy bực bội nhắc nhở hắn: “Đừng gây ồn ở bệnh viện.”
Lục Dư Bạch gượng cười xin lỗi, sau đó hắn căng thẳng, vội vàng vọt ra ngoài.
Lục Dư Bạch run rẩy bấm dãy số đã thuộc lòng từ lâu, hắn vừa lo lắng vừa mong rằng đường truyền kết nối thật nhanh để có thể nghe thấy âm thanh của người ở đầu dây bên kia.
Thế nhưng dù có gọi bao nhiêu cuộc thì cũng không có ai bắt máy.
Lục Dư Bạch cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đang len lỏi, hắn chạy thật nhanh xuống bãi đỗ xe để lái xe về nhà xem thử.
Đôi bàn tay đặt trên vô lăng không ngừng run rẩy.
Lục Dư Bạch không thể tưởng tượng nổi nếu trong nhà không có Tề Quan Nguyệt thì hắn nên tìm người ở đâu bây giờ?
Lục Dư Bạch không dám nghĩ đến cuộc sống của mình khi thiếu vắng Tề Quan Nguyệt..