Tề Quan Nguyệt bắt taxi về nhà, y cố tình không bắt máy bất cứ cuộc gọi nào từ Lục Dư Bạch và xoá hết nhật ký cuộc gọi đi.
Y muốn gom vội vài thứ và trốn đi, thế nhưng trời cao nhẫn tâm bắt y phải ‘hồi tưởng ký ức’.
Tề Quan Nguyệt bước xuống lầu định ôm hành lý rời đi thì cơn đau âm ỉ ập đến.
Khoảng lặng thật lâu, nước mắt chậm rãi tuôn ra từ đôi mắt đỏ hoe.
Y lặng thinh nhìn đăm đăm túi hành lý, đau thấu tâm can.
Lục Dư Bạch dám vứt bỏ y một mình ở bệnh viện chỉ để đi vụng trộm với Phù Sinh!
Tề Quan Nguyệt run rẩy nắm lấy tay kéo hành lý, dù có cố ngăn cỡ nào thì nước mắt cứ thế lã chã lưng tròng.
Y hít sâu một hơi rồi nén lửa giận đang bùng nổ trong lòng.
Y ném hành lý dưới lầu, xoay người bước lên tầng cao nhất, một mạch đi đến hồ bơi trên sân thượng để đợi Lục Dư Bạch.
Y nhất định phải hỏi cho rõ: “Rốt cuộc y có vị trí gì trong đoạn tình cảm ngần ấy năm qua? Từ bao giờ Lục Dư Bạch lại thay lòng đổi dạ?”
Tề Quan Nguyệt không tin được, y không thể nào chấp nhận ‘sự thật’ này.
Tại sao Lục Dư Bạch dám lãng quên y dễ dàng như thế chứ!
Nước trong bể rất trong, thậm chí Tề Quan Nguyệt có thể thấy rõ từng hoạ tiết — tinh cầu xanh lam, được chạm trổ trên gạch lát.
Hoạ tiết ấy vốn là biểu tượng tình yêu của bọn họ, thế nhưng giờ đây nó chỉ thể hiện cho lời hứa suông đầy dối trá mà thôi.
Từ lúc nào Lục Dư Bạch lại chán mình đến như vậy? Có phải anh hối hận vì đã cùng mình kết hôn hay không? Hoá ra anh diễn rất tròn vai nhỉ, vừa là chồng đảm vừa là sếp tốt.
Huống hồ gì anh cũng là giám đốc công ty, thích minh tinh nào là tiếp cận chẳng dễ như trở bàn tay.
Y nằm dài trên ghế cạnh bể bơi rồi chìm đắm trong suy nghĩ miên man đến nỗi chẳng để ý có người đang đến gần.
Lục Dư Bạch khẽ khàng từng bước đến gần người, cứ rón ra rón rén từng chút.
Khi hắn gần đến mục tiêu, Lục Dư Bạch đứng lại.
Hắn chẳng gọi người vội.
Hắn cảm thấy vừa may mắn vừa tuyệt vọng.
May mắn thay, Tề Quan Nguyệt thật sự ở nhà.
Tuyệt vọng thay, hắn chẳng biết suy nghĩ của y trôi dạt đến bến bờ nào, có lẽ trong y đang kết thêm tội mới cho hắn không chừng.
Lục Dư Bạch cố nén cảm giác muốn gọi to tên người trong lòng.
Hắn im lặng đứng cạnh bên, chăm chú dõi theo Tề Quan Nguyệt.
Tuy Tề Quan Nguyệt đã qua tuổi ba mươi nhưng khí chất thanh nhã của nhạc sĩ vẫn không thuyên giảm đi chút nào.
Y vẫn ưu nhã, dịu dàng như thế.
Trước kia Tề Quan Nguyệt là nhạc sĩ cố vấn ở công ty, y được mọi người ngưỡng mộ vô cùng.
Cậu minh tinh Phù Sinh cũng là học trò của y, là học trò mà y thương yêu và xem trọng nhất.
Vì vậy Phù Sinh đến nhà bọn họ chỉ để tầm sư học đạo mà thôi.
Ai ngờ mọi chuyện ngày càng rối ren như thế này chứ?
Phù Sinh – cậu học trò xuất sắc nhất của y, thậm chí ngay cả người chồng đã gắn bó với y hơn mười năm qua cũng trở thành đối tượng hoài nghi, mà trong tiềm thức Tề Quan Nguyệt lại quy tội Lục Dư Bạch nói dối hết thảy.
Trong lòng Lục Dư Bạch khó chịu không thể nói thành lời.
Lúc bấy giờ Tề Quan Nguyệt cũng chú ý đến hắn.
Y vốn đang suy nghĩ miên man thì đã thấy hắn đứng đấy tự bao giờ, những suy nghĩ hỗn loạn nãy giờ bỗng trở nên trống rỗng.
Lục Dư Bạch và Tề Quan Nguyệt đối diện nhau, một đứng một nằm giống như trước kia.
Thế nhưng cảnh tượng êm đềm này chẳng duy trì được bao lâu, bởi trái tim của cả hai giờ đây đã chẳng còn chung hướng.
Tề Quan Nguyệt chăm chú dõi theo người đối diện, chậm rãi khắc hoạ từng đường nét trên khuôn mặt hắn.
Tựa như khắc sâu tận đáy lòng, ánh mắt quyến luyến si mê.
Mãi một lúc lâu, y thu hồi tầm mắt, bắt đầu hỏi chuyện chính: “Lục Dư Bạch, anh có lời gì muốn biện minh không?”
Tề Quan Nguyệt rất bình tĩnh.
Thế nhưng Lục Dư Bạch không có gì để nói, hay chính xác hơn, hắn chẳng biết lý giải thế nào.
Hơn nữa Lục Dư Bạch không biết có bao nhiêu tình tiết đã được y vẽ nên trên đường về nhà nữa.
“Anh nên hỏi gì à?” Hắn gượng cười: “Vậy sao em lại một mình trốn khỏi bệnh viện thế?”
Bỏ trốn ư? Chẳng phải anh bỏ rơi tôi để đi với người khác nên tôi đành lủi thủi về nhà một mình à!
Tề Quan Nguyệt cố nén lửa giận đang bừng bừng gào thét trong lòng, y cố gắng nén nỗi thất vọng đang trào dâng, đoạn nhổm dậy khỏi ghế nằm.
Y thả chân, đối diện với Lục Dư Bạch: “Tôi biết hết rồi, anh đừng giả vờ nữa Lục Dư Bạch! Anh còn định giấu tôi bao lâu nữa?”
Y tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt trào khỏi khoé mi.
“Rõ ràng anh thích người khác rồi, anh phản bội tôi đúng không? Anh với cậu Phù Sinh kia xứng đôi vừa lứa quá ha!” Y khom lưng, nghẹn ngào nói trong dòng nước mắt: “Lục Dư Bạch… tôi chưa bao giờ nghĩ anh không còn yêu tôi nữa.”
Áp lực đè nén khiến yết hầu của y đau như bị kim châm, Tề Quan Nguyệt hít thở không thông.
Y thở gấp từng hơi, cố ngăn dòng nước mắt đang ầng ậc nhưng không thành công.
Lục Dư Bạch sững người, hắn hết siết tay lại duỗi ra.
Lục Dư Bạch nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên má y, áp chế bản thân đến mắt đỏ hoe.
“Anh nói thật cho tôi biết đi, anh với cậu ta bắt đầu từ bao giờ? Vì sao anh cứ gạt tôi làm gì? Nếu anh thích người khác thì cứ nói, tôi lập tức để anh đi theo cậu ta.” Y lại trách: “Anh xem tôi là thứ gì chứ? Tôi là món đồ chơi để anh tuỳ ý đùa giỡn phải không?”
Anh không có.
Anh chưa từng thay lòng đổi dạ, anh chưa từng phản bội em, anh vẫn luôn yêu em như thuở ban đầu.
Lục Dư Bạch không thể thanh minh, hắn siết chặt tay ép bản thân nhận sai: “Anh xin lỗi, anh thật lòng xin lỗi em…”
Vì sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này cơ chứ?
“Tôi không muốn nghe anh xin lỗi!” Tề Quan Nguyệt tức giận đẩy hắn: “Tôi yêu cầu anh xin lỗi ư? Tôi cần lời xin lỗi này à? Anh vi phạm lời thề của bọn mình rồi Dư Bạch.
Ngày xưa anh hứa sẽ bên nhau đến cuối đời, cớ sao bây giờ lại nuốt lời hả?”
Y buồn bã nhìn người có vẻ hối lỗi đối diện: “Bọn mình quen biết nhau đã gần hai mươi năm, kết hôn đã hơn mười năm.
Bây giờ anh mới thấy mình thích người khác, anh nghĩ có công bằng với tôi không?”
“Nếu anh dễ thay lòng đổi dạ như thế thì lúc trước anh kết hôn với tôi làm chi?” Tề Quan Nguyệt rối như tơ vò, y thấp thỏm bất an, sau cùng y chốt hạ một câu khiến cả hai đều tổn thương.
“Anh… anh…” Lục Dư Bạch bị khí thế của y ép lui từng bước, tâm lạnh như tro tàn.
Hắn ngập ngừng hồi lâu nhưng chẳng nói được gì.
Hắn nào đâu tuỳ hứng như thế chứ! Cả đời này hắn chỉ yêu một người, còn ước định sẽ chăm sóc Tề Quan Nguyệt đến cuối đoạn đường cơ mà.
Hắn không hề thay lòng!
Mày nói với em ấy đi! Nói với Quan Nguyệt là mày không có đi Lục Dư Bạch!
Tim hắn gào thét dữ dội, thế nhưng ngoài mặt vẫn im thin thít.
“Anh ấp úng do dự gì hả? Anh nói chuyện rõ ràng xem.”
“… Anh mới quen cậu ta không lâu.” Lục Dư Bạch nhắm nghiền mắt, hắn chết lặng thừa nhận.
Tề Quan Nguyệt ngẩn người, đôi mắt đỏ hoe.
Bỗng dưng y bật cười: “Anh thừa nhận đúng không? Vậy mối quan hệ ngoài luồng của anh bắt đầu từ khi công ty ký hợp đồng với cậu ta, hay từ khi anh cả gan dẫn cậu ta về đây?”
Lục Dư Bạch rối bời, trong lòng một mực phủ nhận, song lời nói lại không thể kiểm soát.
“Thôi quên đi, dù sao chuyện cũng không còn quan trọng nữa.
Vốn dĩ em đâu cần anh nữa, ôm một người đẹp khác trong lòng rõ sướng nhỉ, dù sao như thế vẫn tốt hơn một thằng già như anh đúng chứ?”
Lục Dư Bạch đỏ hoe đôi mắt, trong lòng thầm nhủ: Không phải vậy.
Trước đây Tề Quan Nguyệt rất hay để ý bản thân với những minh tinh trẻ trong giới; càng tồn tại trong giới giải trí thật lâu, y càng hâm mộ những người trẻ tuổi ấy.
Khi ấy Tề Quan Nguyệt luôn cảm khái: Hoá ra tuổi trẻ của cả hai từng hừng hực máu lửa đến thế.
Y ghen tỵ với những người trẻ tuổi, thế nhưng cũng rất hài lòng với cuộc sống của mình, bởi vì hình bóng của Lục Dư Bạch lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của y.
Đây là may mắn lớn nhất đời y.
Vậy mà hiện tại lại vả Tề Quan Nguyệt thật đau, nó nói với y rằng những điều may mắn đều bị thu hồi tất thảy.
Nếu thế y làm sao chịu nổi đây!
Tề Quan Nguyệt ngẩng đầu, đăm đăm nhìn Lục Dư Bạch.
Y thấy hắn kiên cường duy trì thái độ im lặng, quyết tuyệt không hé môi nửa lời.
Nỗi thất vọng trong y đạt tới cực điểm.
Tề Quan Nguyệt rút chiếc nhẫn cưới đang lấp lánh trên ngón tay út ném về phía người đối diện: “Trả nhẫn cho anh.”
Chiếc nhẫn va phải người đối diện rồi rơi trên mặt đất, âm thanh giòn tan là minh chứng hùng hồn nhất cho khoảng cách ngày càng xa của cả hai.
Tề Quan Nguyệt xoay người rời đi.
Giờ phút này y không muốn đếm xỉa đến người từng đầu ấp tay gối bên mình suốt ngần ấy năm qua.
Lục Dư Bạch muốn đuổi theo ngăn lại, thế nhưng khi nhớ đến lời căn dặn của bác sĩ thì hắn đành thôi.
Hắn bất lực thu tay về.
Cánh cửa nặng nề khép lại, y rời đi, chỉ để một mình Lục Dư Bạch đơn độc với nỗi đau.
Hắn thất thần nhìn chiếc nhẫn trơ trọi trên mặt đất bèn ngồi xổm xuống nhặt lên.
Lục Dư Bạch khổ sở miết chiếc nhẫn thật lâu, khẽ thì thầm: “Anh không có.”
Một người bình thường vốn không hay bộc lộ cảm xúc, lặng lẽ ‘gục ngã’ trong một sáng rất đỗi bình thường.
Bóng lưng của hắn vẫn vững chãi như ngày xưa, thế nhưng ở nơi không ai biết, nước mắt lăn dài trên gò má..