Hình như gần đây Lục Dư Bạch không còn liên lạc với cậu minh tinh Phù Sinh nữa.
Tề Quan Nguyệt luôn để mắt đến nhất cửa nhất động của hắn, y nhận ra Lục Dư Bạch thật sự cố gắng cứu vãn mối quan hệ của cả hai.
Thế nhưng chuyện không mong nhất cũng xảy ra rồi, Lục Dư Bạch cứu vãn thì còn làm gì được nữa đâu chứ?
Tề Quan Nguyệt bi thương, y cố ‘dàn xếp’ những rối ren như tơ vò trong lòng.
Y vừa thoả hiệp nhưng y cũng từ bỏ và căm ghét Lục Dư Bạch đến tận cùng.
Quả thật Tề Quan Nguyệt rất hận hắn, thậm chí y còn muốn ‘giết chết’ những mối nguy hại tiềm ẩn trong mối quan hệ để Lục Dư Bạch vĩnh viễn không rời xa y.
Thế nhưng mỗi khi Tề Quan Nguyệt trông thấy người đầu ấp tay gối bầu bạn bên mình suốt mấy chục năm, y không thể làm được.
Y không biết phải xử lý thế nào với nỗi yêu hận đan xen trong mình.
Tề Quan Nguyệt thật sự, thật sự rất muốn quay về trước kia.
Giữa bữa trưa, y cứ ngây ra nhìn hắn chăm chăm.
Tất nhiên Lục Dư Bạch thấy chứ, song hắn không thể nói gì mà chỉ khẽ nhắc: “Sao em không ăn nữa? Em mới ăn mấy thìa thôi mà đã ngừng rồi.”
Hắn cố nén cảm xúc của mình xuống đáy lòng, mỉm cười hỏi y.
“Chán ăn.” Tề Quan Nguyệt thu hồi ánh mình, y cụp mắt đảo đảo trong bát cơm: “Lục Dư Bạch, anh vẫn còn liên lạc với cậu ta à?”
Đã lâu rồi cả hai không nhắc đến chuyện này.
Lục Dư Bạch ngớ người hồi lâu mới nhớ “cậu ta” trong lời y là ai.
Lục Dư Bạch thấy tâm tình của y có vẻ rất tôt, hắn ngập ngừng: “Anh không còn liên lạc với cậu ta nữa.”
Tề Quan Nguyệt sững người, bỗng dưng y bật cười: “Vậy nên anh thật sự muốn chuộc lỗi à?” Y chế nhạo mỉa mai: “Cơ mà từ khi anh thay lòng đổi dạ thì tình cảm của bọn mình đã rạn nứt rồi.
Anh bảo em làm sao cứ bên anh như trước kia được nhỉ?”
“Lẽ ra anh không nên hai lòng, anh không được như vậy.” Tề Quan Nguyệt lắc đầu.
Y cố gắng kiềm nén nước mắt chực trào ra, ánh mắt đỏ hoe đối diện với hắn.
Lục Dư Bạch biết ‘phép thử’ của mình sai rồi.
Hoá ra bệnh tình của Tề Quan Nguyệt vẫn không thuyên giảm, chỉ là y cố gắng khống chế nó thôi.
Hắn buông đũa, quyết định không nói gì nữa.
Tề Quan Nguyệt trông thấy hắn im lặng tuyệt thực, y chỉ thấy những suy nghĩ trong đầu càng rối ren.
Chúng cuộn tròn lại như một nắm đấm sắt rồi nện từng cú khiến y rất đau.
Bây giờ chuyện đã đến nước này, xem ra không cần phải dây dưa nữa.
Y không muốn hết lần này đến lần khác phải đối mặt với nỗi thất vọng và cảm nhận chúng len lỏi trong từng tế bào.
Y nên rời đi, đi đến một nơi Lục Dư Bạch mãi mãi chẳng thể tìm thấy, như thế hắn sẽ không bao giờ tìm được y và dối gạt y nữa.
Ý niệm này càng lúc càng mãnh liệt, song Tề Quan Nguyệt vẫn cứ lặng lẽ như ngày thường.
Y nghĩ rất lâu, lần lữa xem xét qua từng nơi mà mình sẽ ‘trốn mãi mãi’.
Ắt hẳn Lục Dư Bạch sẽ không bao giờ tìm thấy y nữa.
Y giằng co rất lâu, đoạn lưỡng lự nhìn hắn.
Nghĩ lại quãng thời gian hạnh phúc bên nhau trước kia, tim y khẽ nhói đau như bị giằng xéo, đau đến mức khiến y ngạt thở.
Những lời dối lừa cùng những lời mật ngọt cứ chồng chéo lên nhau, y đau lắm, y thật sự không chịu nổi.
Tề Quan Nguyệt không thể tha thứ cho ‘sự phản bội’ của Lục Dư Bạch, thế nhưng y cũng yêu hắn vô ngần, y không thể buông tay… Tim y nhói đau không nghĩ được gì nữa.
Tề Quan Nguyệt đập mạnh đũa lên bàn, cắn môi rời khỏi gian bếp.
Lục Dư Bạch im lặng dõi theo hình bóng y dần khuất xa.
Hắn thở dài, vuốt mặt rồi bất lực siết chặt tay…
Mấy ngày sau, cả hai chẳng nói năng gì.
Mỗi lần Tề Quan Nguyệt định gọi Lục Dư Bạch, y lại nhớ đến ‘sự phản bội’ mà hắn đã ‘ban tặng’ cho mình.
Dường như giờ đây, y không biết nên gọi hắn thế nào, ngay cả tên cũng không gọi nổi.
Y không biết tiếp theo phải đối mặt như thế nào, Tề Quan Nguyệt cảm thấy bản thân như người thừa trong chính mái ấm của cả hai.
Nỗi đau âm ỉ đột ngột dâng lên, kích thích thần kinh của y.
Những cảm xúc tiêu cực đột nhiên dâng trào, bủa vây y khiến y căng thẳng, bi ai.
Tề Quan Nguyệt cắn răng chịu đựng; y siết chặt sách trong tay, cố không để nó rơi xuống.
“Anh đến tiệm bánh kem Thành Đông mua giúp em một chiếc bánh ngọt được không?” Y lật lật trang sách, sau đó hờ hững lướt nhìn Lục Dư Bạch.
Lúc Lục Dư Bạch nghe thấy chiếc bánh mà y yêu cầu, hắn như nhìn thấy quá khứ trước kia trong nháy mắt.
Hắn cẩn thận dò xét y nhưng chỉ thấy Tề Quan Nguyệt thờ ơ đọc sách.
Lục Dư Bạch không nghĩ nhiều, song hắn vẫn để mắt đến y: “Em đi mua bánh với anh không?”
“Không, anh đi đi.” Tề Quan Nguyệt thoáng nhìn hắn: “Hay là bây giờ đến mua một chiếc bánh ngọt cũng thấy xấu hổ nữa?”
Y cụp mắt: “Nhất định phải là bánh ngọt có hoạ tiết tinh cầu xanh lam ở tiệm bánh đó nhé.”
Lục Dư Bạch nghe thấy y cần chiếc bánh quen thuộc, hắn khẽ run lên.
Từng câu từng chữ trong đầu hắn đang loạn cào cào nên nói năng cũng lộn xộn theo: “Anh… Em muốn hả? Vậy em đợi anh.
A-a-anh lập tức đi mua ngay, em đợi anh.”
Hắn vội vàng đứng lên.
Trước khi rời đi, Lục Dư Bạch vẫn không quên dặn y: “Đợi anh, em đợi anh đem bánh ngọt tinh cầu về nhé.”
“Vâng.” Tề Quan Nguyệt cười tươi.
Lục Dư Bạch yên lòng rời đi, lòng tràn đầy hi vọng.
Trong nhất thời hắn quên lời bác sĩ dặn: “Đừng để Tề Quan Nguyệt ở một mình.” Khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, nhiệt độ ấm áp còn sót trong phòng cũng tan biến.
Tề Quan Nguyệt thu dần nụ cười, sau lại ngẩn người.
Căn phòng yên tĩnh, lát sau nước mắt dần rỉ ra, lăn dài trên gò má y.
Tề Quan Nguyệt nỉ non khóc thầm, y lau nước mắt đang không ngừng tuôn ra.
Thế nhưng dù Tề Quan Nguyệt có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể ngăn được dòng nước mắt.
Hắn khóc đến mức đau thấu ruột gan, khóc đến nỗi tay run rẩy đánh rơi cả sách.
Tề Quan Nguyệt bụm miệng giấu đi thanh âm, y ngồi bệch trên thảm trải sàn, khom lưng khóc oà.
Tiếng khóc kiềm nén cực hạn nhưng không cách nào ngừng lại.
Tinh cầu xanh lam… Tinh cầu xanh lam, y không muốn thấy nó chút nào.
Y không thể đối mặt với nỗi đau thẳng thừng như thế.
Y không muốn, y không chịu nổi nữa.
Bây giờ Tề Quan Nguyệt yêu hận chồng chất.
Y rất mực yêu người nọ, người đã một sớm một chiều bầu bạn gần chục năm hơn; song y cũng không thể chịu nổi chứng rối loạn hoang tưởng cứ giày vò, bởi y sẽ ảo tưởng Lục Dư Bạch không chung thuỷ và dần dần hận hắn.
Y muốn trả thù, y không muốn ngồi yên đợi nữa.
Tề Quan Nguyệt không thể tổn thương Lục Dư Bạch.
Y chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà chẳng thể ngăn cản hắn…
Vậy y biến mất là được chứ gì.
Tề Quan Nguyệt mệt lả vì khóc, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Bể bơi trên sân thượng đã rất lâu rồi không được chủ nhân sử dụng, song nước bên trong vẫn trong vắt.
Nước rất lạnh, nó càng buốt giá hơn ở cuối buổi chạng vạng ngày xuân.
Hai mắt y sưng húp.
Tề Quan Nguyệt ngồi cạnh hồ, lướt mắt nhìn quanh hồ.
Tay y lay động làn nước trong vắt gợn lăn tăn, y khẽ run vì cơn lạnh buốt thấu xương.
Nước trong bể bơi đột nhiên rung chuyển dữ dội, có bóng người nhảy ùm vào nhưng không ngóc lên.
Tề Quan Nguyệt lặn trong hồ thật lâu.
Y bơi vài vòng xung quanh, khẽ chạm lên những hoạ tiết tinh cầu xanh lam trên gạch men và uốn mình lội ra giữa hồ.
Y ngẩng đầu ngắm tầng thượng, nơi ấy có quả tinh cầu xanh lam to nhất.
Tề Quan Nguyệt cuộn tròn người giam mình trong hoài niệm, lát sau lại duỗi tay như muốn chạm vào.
Ánh lam ảm đạm nhảy nhót trên mặt y, làm bật nét dịu dàng hiếm có từ đáy mắt Tề Quan Nguyệt.
Những ký ức xưa cũ dần bị nỗi tuyệt vọng xâm lấn, y quyết tuyệt lấy lưỡi lam đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Chỉ có đắm mình trong nước, Tề Quan Nguyệt mới cân bằng được tâm tình.
Y duỗi tay lướt lên đôi tay gầy gò, đoạn run rẩy rạch thật sâu.
Đau quá…
Thé nhưng Tề Quan Nguyệt không buông tay.
Nước mắt của y và màu máu đỏ thẫm hoà cùng làn nước trong vắt, cuộ tròn thành từng xoáy nhỏ dần lan ra xa.
Hoá ra dù bướm có đẹp đến mấy cũng có ngày tìm đường tự sát, nếu không nó sẽ vướng trong mạng nhện mà chết dần chết mòn.
Bóng người dần bị làn nước nuốt chửng, lặn sâu xuống đáy hồ không chút động tĩnh.
Tề Quan Nguyệt chìm dần, y nhìn ánh lam mờ ảo khiêu vũ trên tầng thượng, đoạn chậm rãi nhắm mắt.
Mãi đến phút cuối, Tề Quan Nguyệt vẫn tha thiết yêu Lục Dư Bạch.
Người ấy là người một sớm một chiều bên y suốt hai mươi năm qua; dù cho hắn có thay lòng đổi dạ đi chăng nữa, hắn vĩnh viễn là tinh tú trong lòng y.
Dẫu cho y mắc chứng rối loạn hoang tưởng, dẫu cho y luôn đa nghi người thương thay lòng đổi dạ thì tình cảm bình đạm vẫn không bao giờ đổi thay.
Lục Dư Bạch, em yêu anh.
Tề Quan Nguyệt khẽ thì thầm.
Nước tràn vào mũi y, chui vào miệng và trốn trong tay.
Tề Quan Nguyệt vùng vẫy một lát rồi vĩnh viễn yên giấc ngàn thu.
—
Hai giờ trôi qua, Lục Dư Bạch vui vẻ đem bánh ngọt tinh cầu trở về.
Khoảnh khắc hắn thấy màu đỏ thẫm cùng cơ thể người thương chìm trong lòng nước, bánh ngọt tinh cầu rơi xuống đất nát bét.
Lục Dư Bạch chưa bao giờ ghét màu đỏ đến vậy.
Nước hồ đỏ thẫm như lửa lớn lan khắp đám rừng.
Hắn cố sức chạy về nơi có Tề Quan Nguyệt, song chỉ có thể ôm một người đầy vết thương khỏi hồ.
Cơ thể lạnh lẽo kia chính là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu của bọn họ đã kết thúc.
Ở nơi khóc ai trông thấy, có một người không kiềm nén nỗi đau vỡ oà từng cơn..