Lục Dư Bạch thất thần trên dãy ghế hành lang của bệnh viện.
Tề Quan Nguyệt được đẩy đến phòng cấp cứu cách đây không lâu.
Thật ra Lục Dư Bạch hiểu rõ chẳng cần gấp gáp đưa vào phòng cấp cứu làm gì, bởi hắn biết Tề Quan Nguyệt đã ngừng thở từ lâu.
Thế nhưng hắn vẫn ôm tia hi vọng mong manh.
Biết đâu… biết đâu y chỉ tạm thời hôn mê thì sao? Biết đâu được, y vẫn còn sống.
Đèn khẩn cấp không nhấp nháy lâu lắm.
Trong lúc Lục Dư Bạch vẫn còn rối bời thì đèn khẩn cấp đã tắt.
Bác sĩ chậm rãi bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Đáng lẽ hắn phải vội vàng chạy lại hỏi, song Lục Dư Bạch chỉ ngồi ngẩn người đợi bác sĩ ‘phán án tử’.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, hơn nữa còn bị ngạt thở trong hồ bơi.
Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Bác sĩ thấy hắn bình tĩnh như vậy nên khách quan báo cáo: “Là tự nịch[1], hình như trước kia cậu ấy mắc chứng rối loạn hoang tưởng nhỉ, với cả về sau cậu ấy có xu hướng thêm bệnh trầm cảm nữa nên dễ tự sát lắm.
Mong anh đừng quá bi thương.”
“Anh có thể vào gặp cậu ấy lần cuối.” Bác sĩ báo cáo với người nhà của bệnh nhân xong bèn xoay người rời đi.
Lục Dư Bạch nghe hết tất thảy, hắn cảm thấy trống rỗng làm sao và cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Nom Lục Dư Bạch như đang khóc, thế nhưng hắn chỉ đỏ hoe mắt và chôn người trên ghế ngồi.
Lục Dư Bạch chẳng có vẻ gì khổ sở cả.
Khi Lục Dư Bạch đến chỗ y lần cuối, hắn dịu dàng giúp Tề Quan Nguyệt vén tóc lần cuối.
Hắn vuốt ve tấm vải trắng, đắp ngay ngắn trước ngực y.
Hôm tổ chức tang lễ cũng không mấy ai biết.
Lục Dư Bạch không thông cáo với bất kỳ ai rằng Tề Quan Nguyệt đã qua đời, duy trong lễ chỉ có mình hắn và cậu minh tinh Phù Sinh.
Thật ra Phù Sinh rất quan tâm đến bệnh tình của y, thỉnh thoảng cậu sẽ gọi điện cho Lục Dư Bạch để hỏi thăm về tình hình của Tề Quan Nguyệt.
Chuyện Tề Quan Nguyệt qua đời vẫn là tự Phù Sinh dò hỏi.
Cậu có đến tham dự tang lễ một lần, đốt rất nhiều giấy tiền vàng bạc, còn nói rất nhiều với Tề Quan Nguyệt.
Cậu vừa khóc vừa nói, không ngừng hờn trách: “Thầy Tề thật bất công.
Rõ ràng em thích thầy hơn, thế mà thầy luôn nghi ngờ em có quan hệ bất chính với giám đốc Lục.
Đa nghi thì đa nghi, sao thầy lại chọn em chứ… Trước kia em từng nói em thích mấy cô bé dịu dang cơ mà, sao trong tiềm thức mà thầy nỡ gán tội cho em cơ chứ…”
Cậu khóc không ngừng, khóc đến mức không thể nói thành lời, chỉ có thể nức nở áp mặt trên đầu gối.
Lục Dư Bạch đứng cạnh quan tài.
Tiếng khóc truyền vào tai hắn inh ỏi, song Lục Dư Bạch không hề nhúc nhích.
Hắn chỉ chăm chú ngắm Tề Quan Nguyệt.
Chẳng ai biết được hắn nghĩ gì.
Phù Sinh cũng không nán lại lâu, cậu khóc lâu như thế cũng mệt lả người nên định về nhà.
Phù Sinh thoáng thấy dáng vẻ bình tĩnh hững hờ của hắn; vốn cậu định nói lời an ủi, song lại nghẹn ngào rời đi.
Cậu nghĩ tâm lý của giám đốc Lục quả thật quá ngoan cường rồi.
Hôm hạ táng, Phù Sinh cũng đến.
Thế nhưng điều làm cậu ngạc nhiên là Lục Dư Bạch nhất quyết chôn y phía sau vườn của biệt thự.
Cậu cũng không thể nói gì, dù sao cũng là chuyện nhà người ta.
Vậy mà lúc chôn cất, Phù Sinh định lại giúp Lục Dư Bạch một tay thì bị hắn phũ phàng cự tuyệt.
Giám đốc Lục bảo cậu đứng yên ở bên cạnh là được.
Phù Sinh kinh ngạc nhìn Lục Dư Bạch, cậu cảm thấy có gì đó sai sai.
Giám đốc Lục quá đỗi bình tĩnh, thật sự bình tĩnh đến bất thường.
Vốn dĩ đây không phải là phản ứng bình thường của người thương của Tề Quan Nguyệt.
Ý là, thái độ của giám đốc Lục thật giống như thầy Tề vẫn còn ở đây, giám đốc Lục chỉ đơn thuần chôn một thứ gì đó rất đỗi bình thường.
Giám đốc Lục vẫn chưa tin được thầy Tề đã mất ư?
Phù Sinh âm thầm tự đề ra nguyên do.
Đợi giám đốc mai táng xong xuôi, cậu lo lắng hỏi: “Giám đốc Lục, ngài vẫn ổn chứ?”
Lục Dư Bạch bèn đáp: “Ổn lắm.” Hắn vỗ vỗ tay để bụi đất rơi xuống: “Nếu không còn việc gì nữa thì cậu về đi.”
“Thật ra là…” Phù Sinh vội tìm cớ: “Gần đây công ty rất cần ngài sắp xếp, hay là nếu ngài không bận thì đến công ty sắp xếp công việc nhé ạ?”
Lục Dư Bạch trầm tư đôi chút, đoạn đáp: “Ừ.”
Phù Sinh thở phào nhẹ nhõm, cậu cáo biệt ra về: “Vậy hẹn gặp lại giám đốc Lục sau ạ.
Ngài nhất định phải đến công ty giải quyết đó.”
Cậu sợ Lục Dư Bạch sẽ nghĩ quẩn, dù sao trạng thái tinh thần quá bất thường.
Phù Sinh đi rồi, Lục Dư Bạch đứng trước mộ rất lâu, mãi sau mới về phòng ngủ.
Hắn cũng không còn hơi sức để nghĩ ngợi.
Lục Dư Bạch vừa ngả người đã đánh một giấc thật sâu…
Trời tối dần, hắn vực dậy từ trong bờ thẳm của miền ký ức.
Lục Dư Bạch rệu rã ngồi dậy, trầm tư ở giường rất lâu.
Thay vì xuống tầng tìm chút đồ ăn bỏ bụng, hắn lại lật quyển album mà trước kia Tề Quan Nguyệt dày công trang trí trên chiếc bàn cạnh giường.
Quyển album rất dày, thật ra Lục Dư Bạch đã xem qua vô số lần, còn nhớ rất rõ từng bức ảnh bên trong ấy.
Chỉ là hắn không biết phải làm gì nên mới giở album để ngắm Tề Quan Nguyệt.
Trang đầu tiên vừa mở ra, bên trong album rơi ra vật gì đó.
Lục Dư Bạch để ý mới phát hiện đấy là một phong thư.
Hắn vốn tưởng Tề Quan Nguyệt vô tình để quên ở đây nên định xem qua rồi vứt đi.
Song khi thấy bên ngoài đề ba từ “Lục Dư Bạch” thật to, hắn bỗng dưng siết thật chặt rồi lại cẩn thận thả lỏng.
Hắn không mạnh tay, khẽ khàng nâng niu ôm phong thư.
Từng dòng gọn gàng ngay ngắn, Lục Dư Bạch cẩn thận đọc từng chữ.
Nỗi niềm vốn được hắn giấu kín bấy lâu dần dần vỡ oà.
Lần đầu tiên kể từ khi Tề Quan Nguyệt qua đời, tâm tình của hắn ‘bùng nổ’ hoàn toàn.
Lục Dư Bạch như một bệnh nhân mất kiểm soát, hắn khóc đến khản cả cổ.
Phong thư ướt đẫm nước mắt của hắn, song hắn không muốn vứt đi nên đành lau thật khổ.
Thế mà Lục Dư Bạch càng lau thì nét chữ càng nhoè đi, hắn bất lực khóc thầm, đoạn khẽ gọi: “Quan Nguyệt ơi, Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt ơi…”
Lục Dư Bạch buông phong thư đã nhoè hơn phân nửa, để mặc nét mực loang lổ trên giường.
Hắn ngã khuỵu, mơ hồ nhìn phong thư đăm đăm.
Giọng nói đã nghẹn ngào, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không lâu sau Lục Dư Bạch nhận giấy báo tử và đống tài liệu về bệnh tình của người thương.
Bác sĩ phụ trách bệnh tình của Tề Quan Nguyệt cố gắng an ủi hắn: “Bởi vì chứng rối loạn hoang tưởng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy tự vẽ nên những đa nghi không phải và dần lạc lối trong đó nên dễ trầm cảm.
Thật ra tinh thần của cậu ấy dần suy tàn và thân thể cũng từ từ kiệt quệ rồi… Trước kia tôi đã từng nói với anh, vẫn phải chuẩn bị tinh thần thì hơn.”
Bác sĩ Hoàng trầm mặc một lúc lâu: “Anh Lục, thật ra không phải lỗi do anh.
Đến ngày nào đó, đời người cũng phải chấm dứt, đây là lẽ tất nhiên không thể tránh khỏi, chỉ là thời gian mà thôi.
Mong anh nén đau thương và chấp nhận.”
Lục Dư Bạch im lặng hồi lâu không đáp lời.
Bên kia đầu dây là một khoảng lặng thật dài, mà bác sĩ Hoàng cũng không thuyết phục hắn nữa.
Lục Dư Bạch nhắm mắt: “Tôi biết rồi.
Cảm ơn bác sĩ.”
Hắn tắt máy, trầm ngâm thật lâu.
Về sau, mỗi ngày Lục Dư Bạch đều đặn đến công ty, tranh thủ giải quyết hết tất cả công việc chồng chất.
Hắn ở công ty rất lâu, lâu đến nỗi nhân viên trong công ty đều nghĩ rằng giám đốc Lục và thầy Tề xảy ra bất hoà.
Dù sao cũng lâu rồi các nhân viên không thấy Tề Quan Nguyệt đâu cả.
Nữ trợ lý gánh ‘trọng trách’ tò mò của mọi người, cô cắn răng hỏi Lục Dư Bạch.
Lúc ấy hắn sửng sốt một chốc, đoạn mỉm cười đáp: “Quan Nguyệt à? Tất nhiên là em ấy đang đợi tôi ở nhà rồi.”
“Thế sao ngài cứ tăng ca mãi thế ạ?”
“À bọn tôi xảy ra mâu thuẫn nên cãi nhau ấy mà, em ấy không chịu gặp tôi.” Hắn bình thản trả lời.
Trợ lý ‘mở cờ trong bụng’, cô vui vẻ chúc hai người mau làm lành rồi đến báo tin tốt cho các nhân viên: “Bình thường tình cảm của giám đốc Lục và thầy Tề rất tốt, chỉ là mâu thuẫn nhỏ trong yêu đương mặn nồng thôi.
Úi giời, chuyện tình thú của nhà người ta ấy mà.”
Lục Dư Bạch chăm chỉ xử lý công việc ổn thoả suốt mấy tháng liền.
Một sáng nọ, nữ trợ lý không thấy hắn trong văn phòng.
Nữ trợ lý đoán giám đốc Lục đang ở bên thầy Tề; dù sao thi thoảng sếp lớn nghỉ vài hôm thì hẳn là việc vội lắm nên cô không để ý lắm, chắc là giám đốc quên báo với cô mà thồi.
Thế nhưng đợi đến mấy hôm sau cũng không thấy giám đốc Lục.
Nữ trợ lý rát vội, bởi vốn dĩ còn rất nhiều công việc đang cần hắn giải quyết.
Thế mà dù cô có gọi điện bao lâu thì bên kia cũng không có người bắt máy.
Nữ trợ lý không còn cách nào khác, cô đành đến nhà giám đốc Lục tìm người.
Song lúc cô gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai ra mở, bấy giờ cô mới biết có lẽ đã có chuyện chẳng lành.
Vì thế cô báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát phá khoá xông vào, trong nhà cũng không có ai.
Bọn họ chỉ thấy cỏ mọc um tùm trên ngôi mộ sau vườn.
Bọn họ phát hiện trên bể bơi của sân thượng có thi thể lạnh cóng của Lục Dư Bạch.
Hoá ra dù Lục Dư Bạch có cố gắng hút cạn nước của bể bơi thế nào đi nữa, hắn vẫn không quên đi màu nước đỏ thẫm hôm nào.
Mỗi ngày Lục Dư Bạch đều ngẩn người ở đây, bể bơi cao hai mét đã trở thành tường vây của hắn.
Lục Dư Bạch không thể thoát khỏi ảo ảnh, hắn luôn thấy Tề Quan Nguyệt vùi ngưười vào nước và từng mảng máu đỏ thẫm khiến hắn đau đớn phát điên.
Bởi vậy vào một đêm xuân sau khi tan tầm, có một bóng người nhào xuống bể bơi cạn đáy ở nơi gần quả cầu xanh lam.
Hoá ra Tề Quan Nguyệt cũng từng ở nơi đây trầm mình, hắn phải đi tìm y thôi.
Một phút cuối cùng trước khi từ giã cõi đời, ký ức Lục Dư Bạch bỗng tua đến thước phim ngày bọn họ kết hôn.
Một câu “Em nguyện ý.” của Tề Quan Nguyệt và một lời “Anh chấp nhận.” chính là chú định suốt đời.
Nụ cười hạnh phúc của Tề Quan Nguyệt chính là đoạn cuối của miền ký ức.
Lục Dư Bạch có thể hạnh phúc đồng hành cùng người thương cả đời.
Lương thì miên viễn..