Chương 1.2
Rốt cục cô cũng gian nan mở mắt ra được, tầm mắt mơ hồ chậm rãi ngắm nhìn, hết thảy trước mắt trở nên rõ ràng hơn, cô nhìn xung quanh mình đều là các thiết bị chữa bệnh, phía bên phải giường có một cái sô pha tiếp khách nhỏ làm bằng da màu cà phê, còn bên trái là một cửa sổ lớn, rèm cửa sổ xanh da trời che khuất cảnh sắc xinh đẹp ngoài cửa sổ.
Nơi này hẳn là phòng bệnh rồi? Hơn nữa còn lại là loại phòng bệnh đơn rất cao cấp…… Trên sô pha có hai người đang ngồi, trong đó có một người tuổi khá lớn, đeo mắt kính viền vàng, ước chừng trên dưới năm mươi đến sáu mươi tuổi.
Một người đàn ông có vẻ trẻ tuổi, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tư thế ngồi tao nhã, nửa người trên mặc một chiếc áo sơmi màu đen áo, phía dưới là một cái quần dài cũng màu đen, cả người toàn màu đen khiến thoạt nhìn cả người anh ta đều tràn ngập lãnh ý.
Cô nhịn không được nhìn người đàn ông trẻ tuổi vài lần, đôi mày anh tuấn của anh ta chau lại, đồng tử tối đen giống như hai hồ nước sâu không thấy đáy, ngũ quan sắc nét thâm thúy mê người, phát ra một mị lực cực kỳ hấp dẫn người khác, tựa như bức họa thần thái dương Apollon tuấn mỹ vô song.
Người đàn ông quá tuấn mỹ này là ai? Còn mình vì sao có thể ở nơi này?
Cô cố gắng hồi tưởng, nghĩ đến vụ nổ mạnh trong nhà hàng, trong đầu còn phảng phất truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng tiếng thét chói tai của đám người, kế tiếp cái gì cô cũng không nhớ rõ .
Đúng lúc này, ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi lơ đãng rơi xuống mặt cô, hai tròng mắt đen tựa như mang theo dòng điện làm toàn thân cô không thoải mái.
- Tỉnh rồi? Anh đứng dậy chậm rãi đi đến bên giường của cô, khóe môi nhếch lên cười như có ý đùa cợt, ngữ khí vẫn là thập phần lạnh như băng,
-Vận khí của cô cũng không tồi, vụ nổ bom tại nhà hàng đã làm chết không ít người, mà cô cư nhiên có thể may mắn sống sót, xem ra ‘người tốt không dài mệnh, tai họa tồn ngàn năm’ những lời này quả nhiên rất đúng.Giọng điệu này của anh ta là sao a? Cô đã làm gì đắc tội với anh ta sao? Hình như bọn họ căn bản ngay cả quen biết nhau cũng không phải cơ mà!Thu Thủy Tâm không hiểu gì mà chớp chớp mắt to, khó hiểu nhìn anh ta, -
-Tiên sinh…… vừa mở miệng, lại phát hiện giọng mình có chút tắc,
- Xin hỏi, anh đang nói chuyện với tôi sao?Âu Cánh Thần khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn cô,
- Tốt nhất đừng nói với tôi rằng cô không biết tôi. Cô khó chịu ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật mà nhìn lại anh,
-Tôi có quen anh sao?Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô tự nhận trí nhớ của mình rất tốt, nhất là bộ dạng đại soái ca này rất là đẹp mắt làm cho người ta đã gặp qua một lần là không quên được, nếu trước kia cô từng gặp qua anh ta, không có khả năng không có chút ấn tượng nào đối với anh ta.
Âu Cánh Thần híp hai con mắt dừng ở khuôn mặt tiều tụy của người con gái trước mắt, vốn là tóc nhuộm thành màu đỏ như lửa chói mắt không biết khi nào thì nhuộm lại thành màu đen thẳng tắp, trên khuôn mặt xinh đẹp một chút trang điểm cũng không, sắc mặt tái nhợt nhu nhược xem ra tăng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Nhưng cho dù cô ta có thay đổi kiểu tóc cùng với không trang điểm, thì anh vẫn nhận ra được bộ dáng của cô ta, rốt cuộc Angel đang muốn đùa giỡn cái gì đây?
-Bác Sĩ Trần , cô ta bị va đập biến thành kẻ ngốc rồi sao? Anh lạnh lùng hỏi bác sĩ.
Bác sĩ Trần đi đến trước mặt Thu Thủy Tâm, hỏi cô mấy vấn đề,
- Âu phu nhân, xin hỏi cô có nhớ rõ tên mình không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Thu Thủy Tâm ngạc nhiên nói,
- Cái gì Âu phu nhân? Ông gọi tôi sao? Ông lầm rồi. Thấy bác sĩ lại gần không biết muốn kiểm tra cái gì, cô theo bản năng muốn tránh,
- Uy, ông muốn làm gì? cô ý định từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy thì phát hiện chân đau muốn chết.
Âu Cánh Thần lạnh lùng lên tiếng,
- Nằm xuống cho tôi! ngữ khí như ra mệnh lệnh.
Cô bị bộ dáng của hắn làm sợ tới mức dừng động tác lại, cẩn thận đem chăn kéo đến tới lỗ mũi của mình,
- Nhưng, nhưng, nhưng…… nhưng mà……ánh mắt của người đàn ông này hung ác đến cơ hồ có thể giết chết người.
-Âu tiên sinh, Âu phu nhân có thể do não bị chấn động, gây nên hiện tượng mất trí nhớ , bệnh trạng cụ thể còn phải chẩn đoán kĩ càng hơn…
- Mất trí nhớ? Cô nhịn không được phản bác,
- Đùa giỡn cái gì vậy, sao tôi có thể bị mất trí nhớ được? Cái gì tôi cũng đều nhớ rất rõ ràng rành mạch! Còn nữa, các người đang nói đến Âu phu nhân là tôi sao? Tôi nhớ rất rõ là tôi không phải nha. Âu Cánh Thần lạnh lùng liếc nhìn cô một cái,
- Đủ rồi Angel, không ai có thời gian cùng cô chơi loại trò chơi mất trí nhớ nhàm chán này đâu. Cô thật cẩn thận hỏi lại:
- Angel…… Là ai? sau khi cô hỏi xong liền nhìn thấy trong mắt người đàn ông trước mặt tràn đầy không kiên nhẫn cùng tức giận, biểu tình xem ra càng hung ác, cô bị dọa đến nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng mở miệng giải thích,
-Cái kia…… Nếu tôi nhớ không lầm thì tên của tôi hẳn tên là…… Thu…… Thu Thủy Tâm…… Âu Cánh Thần tiếp tục dùng hai tròng mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào cô,
-Nếu tôi cũng nhớ không lầm, tên của một người cùng tôi **** trên giấy đăng ký kết hôn xác thực viết ba chữ Thu Thủy Tâm, chỉ là cũng không biết vì sao cô không thích cái tên này, muốn tất cả những người quen biết cô đều gọi tên tiếng Anh của cô là Angel. Cô há rộng cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc không thôi,
- Anh vừa mới nói cái gì?**** trên giấy đăng ký kết hôn?? Như vậy…… Anh là…
- Chồng của cô. Anh đùa cợt nói.
-Chồng? Ý anh là…… Cô không thể tin được liền chỉ tay về phía anh, lại chỉ chỉ chính mình,
- Anh là chồng của tôi ?Rốt cuộc người phụ nữ này đang muốn chơi trò gì vậy? Anh không kiên nhẫn trả lời:
-Chiếu theo pháp luật thì đúng là vậy. Ngay khi Thu Thủy Tâm đang khiếp sợ mà nói không ra lời thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một ông già dẫn theo một cái cậu bé đi vào, cậu bé này có ngũ quan xinh đẹp đáng chú ý thập phần giống với người đàn ông trước mắt này.
Trung bá cầm túi sách cho tiểu thiếu gia rồi đứng sang một bên.
- Ba ba. Âu Quân Thiên chào hỏi ba mình trước, rồi nhìn đến Thu Thủy Tâm ở trên giường, biểu tình của cậu không tình nguyện mà gọi
- mẹ., quả thực hai cha con này bộ dáng thật giống như nhau , biểu tình cùng giọng nói lạnh như băng tựa như mới từ kho đông lạnh đi ra vậy, làm cô hoài nghi chính mình có phải đã đi tới băng nhân quốc (đất nước của người băng) hay không…… Ai, đợi chút — vừa nãy cậu bé này gọi cô là cái gì? Mẹ?
-Tôi nghĩ các người nhất định là lầm rồi, tôi không phải vợ của anh cũng không phải là mẹ của cậu bé này, tôi sống suốt hai mươi sáu năm trời, nếu tôi từng kết hôn và có con thì nhất định sẽ không quên, nhưng là đầu óc, tiểu não cùng mọi thứ của ta cũng đồng thời nói cho tôi biết, trước mắt tôi vẫn trong giai đoạn độc thân. Trước kia lúc còn đi học đã từng quen một người bạn trai, nhưng tên đó đã bắt cá hai tay còn bị cô bắt gian tại giường, vài năm nay cô đối với tình cảm không có hứng thú nữa, tình nguyện trước tiên theo đuổi sự nghiệp để trở thành nữ cường nhân trước.
Cho nên – ông xã, đứa con? Không có khả năng , nhất định là lầm rồi .