Chương 9.3
Cô nhất thời sửng sốt, không nghĩ là Âu Cánh Thần lại hỏi như vậy?
Trung bá cũng lộ ra một bộ dáng trợn mắt há mồm,“Thiếu gia…… Cậu……”
Vẻ mặt Âu Cánh Thần ngây ngốc nhìn bọn họ. “Thiếu gia?”
“Âu Cánh Thần……”
Anh nhìn về phía Thu Thủy Tâm,“Ai là Âu Cánh Thần?”
“Trời ạ, thiếu gia……” Trung bá bị dọa đến sợ hãi,“Không phải ngay cả tên mình cậu cũng không nhớ chứ?”
Chân mày anh nhăn lại, “Bác là……”
“Tôi là Trung bá a, thiếu gia không nhớ sao? Ta vẫn luôn làm quản gia ở Âu gia, khi cậu còn bé luôn thích nhất là cầm lấy ống quần của tôi, quấn quít lấy tôi bắt kể chuyện xưa cho cậu nghe.”
Anh vẫn mang vẻ mặt hoang mang.
Đột nhiên Trung bá kéo Thu Thủy Tâm đang ngẩn ngơ qua, “Cô ấy là vợ cậu, còn cậu bé đang ngủ bên kia là con cậu……”
Vẻ mặt Âu Cánh Thần mờ mịt, anh dời ánh mắt lên khuôn mặt Thu Thủy Tâm, “Ông ấy nói …… Là thật sao?”
Con là của anh không sai, nhưng vợ…… Cô khó xử nhìn mắt Trung bá, cuối cùng vẫn là lựa chọn gật đầu. “Trung bá nói …… Đều là sự thật.”
☆☆☆
“Thủy Tâm, Em muốn dẫn tiểu bất điểm(nhỏ không bằng một chấm nhỏ – ta nghĩ thế
) kia đi đâu vậy?”
Trong phòng bệnh xa hoa của bệnh viện, Âu Cánh Thần trên đùi bó thạch cao đang lớn tiếng nói vọng về phía Thu Thủy Tâm đang đi ra cửa.
Tay phải cô đang dắt Âu Quân Thiên có chút vô lực quay đầu lại, “Em muốn dẫn Tiểu Thiên ra ngoài mua vài thứ.”
“Vì sao phải dẫn nó ra ngoài mua đồ chứ?” Vết thương trên mặt đã sắp lành hẳn, trên khuôn mặt tuấn tú giờ phút này đang biểu lộ như một đứa trẻ tùy hứng.
“Bởi vì Tiểu Thiên nói cả ngày ở trong phòng bệnh rất nhàm chán, em dẫn con đi ra ngoài một chút cũng tốt.”
“Vậy em cứ để cho tiểu bất điểm này đi thẳng về nhà đi, ai bảo nó không có việc gì mà xuất hiện ở bệnh viện làm chi?”
“Cánh Thần,” Cô thật sự thực bất đắc dĩ, “Anh đừng gọi tiểu bất điểm này, tiểu bất điểm nọ lung tung nữa, nó tên là Tiểu Thiên, là con ruột của anh.”
“Chậc!” Anh xem thường quay mặt đi, “Sao anh lại không biết từ khi nào anh lại có một tiểu bất điểm lớn như vậy.”
“Ba ba……” Âu Quân Thiên bất mãn nhíu mày,“Tên của con là Âu Quân Thiên, con không đồng ý cho ba gọi con là tiểu bất điểm lần nữa.”
Âu Cánh Thần lập tức hướng về phía cậu bé mà ném qua hai ánh mắt đáng sợ, “Con dám tranh luận với ta sao?”
Âu Quân Thiên lộ ra một bộ dáng không đặt anh vào trong mắt,“Con chỉ là nói ra sự thật mà thôi.”
“Thủy Tâm, ném tiểu bất điểm này đi cho anh, đừng cho nó ở đây làm chướng mắt anh nữa.”
“Cánh Thần, nó là con anh.” Cô vô lực lặp lại lời mà mỗi ngày đều phải nói đến mấy lần, từ khi Âu Cánh Thần tỉnh lại liền mất trí nhớ cho đến bây giờ, ngoài cô ra, những người khác căn bản đều không được anh để vào mắt.
Bác sĩ nói bởi vì lúc anh bị tai nạn đã đập gáy xuống đất, cho nên mới gặp phải hiện tượng mất trí nhớ, chỉ là tạm thời hay là vĩnh viễn thì bác sĩ cũng không nắm chắc.
Cũng may chuyện ở công ty chủ quản các cấp có thể đảm đương được, còn một số quyết định trọng đại đã được chuẩn bị trước nên chỉ cần chấp hành theo là được, bằng không một tập đoàn to như vậy sẽ như rắn mất đầu, cũng không biết làm thế nào mới phải.
Chỉ là, tổng tài Âu Cánh Thần anh minh thần võ trước kia của bọn họ nay chỉ số thông minh gần như đã thoái hóa rồi, quả thực giống một đứa trẻ bốc đồng chỉ biết khóc lóc om sòm.
Giải trí lớn nhất mỗi ngày của anh chính là cãi nhau với con, bá đạo liều chết quấn quít lấy vợ, chỉ cần cô hơi chút rời anh đi nửa bước thì anh sẽ bất mãn rống to, ai cũng không kiềm chế được vị đại thiếu gia xấu tính này.
Mà cửa hàng quần áo sủng vật của cô cũng bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà phải tạm hoãn, nếu tình trạng cứ như trước mắt thì trừ phi cô có thể phân thân, bằng không căn bản là không có khả năng rời khỏi anh nửa bước để đi xử lý công việc.
“Tiểu Thiên, Cánh Thần, hai người làm ơn đừng cãi nhau nữa được không?”
“Mẹ, là ba ba bắt nạt con!”
“Thủy Tâm, anh chán ghét tiểu bất điểm này.”
Hai người cáo trạng xong lại tiếp tục đấu võ mồm.
“Nếu ba chán ghét con, ngày mai con cùng mẹ sẽ không đến bệnh viện thăm ba nữa.”
“Con tới hay không tới cũng chả sao, có điều Thủy Tâm của ta phải hai mươi tư tiếng đồng hồ, một tấc cũng không được rời khỏi bên cạnh ta.”
“Mẹ là mẹ của con! Mẹ phải chăm sóc con!” Âu Quân Thiên không phục.
“Cô ấy là lão bà của ta!” Âu Cánh Thần cũng vô cùng bá đạo rống lại.
Mắt thấy hai cha con không ai chịu ai, Thu Thủy Tâm bị kẹp ở giữa đột nhiên hô to,“Này! Hai người có chừng mực cho tôi!”
“Mẹ……”
“Thủy Tâm……”
Cùng lúc bị một lớn một nhỏ lộ ra bộ dạng ủy khuất giống nhau. (2 cha còn này đấu võ mồm dễ xương wá đi mất)
Cô nhìn về phía cửa chính, giọng điệu không cho phép cự tuyệt mà nói: “Cánh Thần, em chỉ là muốn mang Tiểu Thiên đi mua chút đồ uống mà thôi, anh ngoan ngoãn ở lại phòng bệnh, một hồi bác sĩ sẽ đến đưa anh đi làm vật lý trị liệu.”
“Anh cũng muốn cùng em đi mua đồ uống.”Anh bốc đồng đưa ra yêu cầu.
Cô liếc cái xem thường, “Anh phải ở lại chỗ này đi làm trị liệu.”
“Anh không cần trị liệu.” Vươn bàn tay to kéo cô vào trong lòng, “Anh chỉ muốn em ở lại bên người anh.”
Âu Quân Thiên thè lưỡi, “Sau khi ba ba mất trí nhớ thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.” Cậu bé bất mãn kháng nghị, “Bây giờ mẹ đều ngày đêm cùng ba, con chỉ là muốn cùng mẹ đi ra ngoài một chút mà ba cũng muốn ngăn cản……”
Âu Cánh Thần mới không để ý tới con lầm bầm, tròng mắt của anh vừa chuyển, đột nhiên hướng ra ngoài cửa gọi nhỏ một tiếng, “Trung bá.”
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Đem tiểu bất điểm này đuổi về nhà cho tôi, ngày mai không được đưa nó đến nữa.” Anh đắc ý nói. Hừ hừ, như vậy xem tên nhóc này còn cùng anh giành cô được nữa không.
“Dạ, thiếu gia.” Trung bá bất đắc dĩ chấp hành mệnh lệnh.
“Lão ba, ba rất âm hiểm …… buông …… ông quản gia, con không muốn về nhà, con muốn ở cùng mẹ……”