Thay Nàng Sống Tiếp Trang Kí Ức Còn Lại

Thật khó tin làm sao, trước mắt Mộ Dung Thuần, nữ nhân kia đứng hiên ngang, trong tay cầm thanh kiếm mà lúc nãy đã giúp chặn đường kiếm đưa nàng gặp tử thần.
Nữ nhân ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhếch mép như khiêu khích bọn hắc y nhân.
Tên cầm đầu hắc y nhân nghiến răng ken két. Không để hắn hành động gì thêm, Ngụy Vân Hàn đích thân thi triển khinh công lại gần tên hắc y nhân ấy.
Y mím môi. Y rõ hơn ai hết võ công của tên Vương gia này lợi hại như thế nào.
Thấy không thể địch nổi, y ra lệnh cho đám hắc y nhân rút lui.
Nhưng Ngụy Vân Hàn nào để cho hắn thoát đi dễ dàng như vậy, hắn vung tay, toàn bộ binh lính lập tức tạo thành một vòng vây vây kín đám hắc y nhân bên trong, giương binh khí về phía chúng.
Biết rằng Ngụy Vân Hàn không để ình có đường lui, tên hắc y nhân liền cắn túi độc trong kẽ răng, ngay lập tức y gục ngã.
Nếu đã không còn đường sống, họ cũng không thể phản bội chủ nhân, đã rơi vào tay tên Vương gia kia, tuyệt đối không phải là chuyện hay ho gì. Chính vì lẽ đó, y liền tự vẫn để giữ sự trong sạch và lòng trung thành với chủ nhân.
Cả đám hắc y nhân nhận thấy thủ lĩnh đã tự vẫn, bọn chúng đồng loạt làm theo. Họ cũng hiểu suy nghĩ của thủ lĩnh, thà chết chứ không thể để bản thân bị Ngụy Vân Hàn bắt.

Nhìn cảnh tượng đám hắc y nhân đồng loạt ngã xuống, Ngụy Vân Hàn không lấy gì làm ngạc nhiên. Hắn đã biết bọn chúng đều là những tử sĩ, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì phải tự vẫn để cắt đứt mọi thông tin, quan binh sẽ không điều tra ra được gì. Người ta thường nói “người chết luôn kín miệng nhất*” mà.
Mọi chuyện đến đây coi như kết thúc, Ngụy Vân Hàn phất tay áo, bọn binh lính hiểu ý liền cúi đầu thi hành mệnh lệnh, thu dọn xác đám hắc y nhân và tiếp tục điều tra về chúng.
Giải quyết xong bên bọn thích khách, hắn xoay người bước về phía Mộ Dung Thuần, trên mặt vẫn không chút biểu cảm.
Lúc này, vị nữ nhân kia đã thu kiếm, Mộ Dung Thuần đứng sau lưng nàng ta nên không biết biểu hiện của nàng ta là gì.
Khi Ngụy Vân Hàn đã đến gần, nữ nhân này liền chạy đến bên hắn, ôm lấy cánh tay của hắn nũng nịu: “Người ta là giúp huynh bảo vệ tân nương đó, sao huynh vẫn cứ mặt lạnh như vậy chứ?”
Trong giọng nói có chút làm nũng, có chút trách móc, giống hệt như một vị cô nương làm nũng nịu với người nam nhân của mình vậy.
Mộ Dung Thuần lúc này có chút thắc mắc, chẳng phải nói tên Vương gia này không gần nữ sắc, vậy mà hắn ngang nhiên để nữ nhân kia ôm mình mà không hề phản ứng gì, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Là người trong mộng của hắn chăng?
Đầu Mộ Dung Thuần bên này đang với hàng ngàn câu hỏi không giải đáp, còn bên kia Ngụy Vân Hàn chỉ thở dài. Hắn gỡ tay nữ nhân ấy ra, đưa ánh mắt không chút biểu cảm về phía nàng ta.
Tuy nói là không biểu cảm nhưng ánh mắt ấy không lạnh lùng như thường ngày mà có chút ấm áp, dễ chịu hơn.
Hắn đối mặt với nữ nhân kia lên tiếng, trong giọng nói cũng bớt lạnh hơn thường ngày: “Vẫn còn sống là may rồi, cứ thích diễn làm anh hùng cứu mỹ nhân”
Bà mối cạnh Mộ Dung Thuần lúc này kinh ngạc đến xém rớt quai hàm. Đây là Tĩnh Vương Ngụy Vân Hàn sao? Bà chưa từng nghe hắn có biểu hiện này, lại còn thân thân mật mật với một nữ nhân, không những thế còn biết nói đùa, chuyện này đồn ra ngoài chắc sẽ là tin nóng nhất kinh thành mất.
Còn nữa, Vương gia là đang thân mật với một nữ nhân trước mặt thê tử của mình?
Bà mối khẽ liếc sang Mộ Dung Thuần nhằm muốn biết biểu hiện của nàng.
Không có gì cả.

Mộ Dung Thuần đến một biểu hiện cũng không có. Nàng ta không ghen sao? Thấy phu quân của mình nói chuyện thân mật với một nữ nhân khác mà vẫn thản nhiên như không có chuyện gì?
Phu thê này quả thật khác người a, thật khiến người khác không đỡ nổi luôn.
Còn về phía Mộ Dung Thuần, nàng vốn không hề có cảm tình với tên Vương gia này, vậy lấy cái gì mà ghen? Nàng chỉ hơi ngạc nhiên một xíu xíu và rồi lại tự đưa mình vào thế giới riêng của bản thân, mặc kệ cặp đôi phía trước đang ân ân ái ái.
Vị nữ nhân kia bĩu môi vẻ giận dỗi: “Gì chứ? Huynh nói thế mà cũng nói ra được sao?”
Ngụy Vân Hàn chỉ nhún vai ra chiều muốn nói rằng “Là vậy đó!”
Bà mối lúc này đã bất tỉnh nhân sự, không bàn cãi gì, nguyên nhân chính xác là tại tên Vương gia nào đó đã làm những hành động nào đó khiến cho bà mối không thể chịu nổi đã kích mà ngất ngay tại chỗ.
Nhận thấy không khí có gì đó hơi lạ, vị nữ nhân kia xoay người thì thấy bà mối bất tỉnh, nàng tặc lưỡi thầm nghĩ “Có cần làm quá thế không?”, sau đó quay sang Mộ Dung Thuần, thấy nàng đang nhíu mày nghĩ nghĩ gì đó, vị nữ nhân này tưởng nàng ghen nên lập tức cười cười quay sang Ngụy Vân Hàn trêu chọc: “Hắc hắc, thê tử của huynh đang ghen thì phải”
Thấy hắn không có chút biểu tình nào, nàng bĩu môi đi lại gần Mộ Dung Thuần: “Chào biểu tẩu, muội là Tư Đồ Sở, là biểu muội của Vân Hàn ca ca, cứ gọi muội là Sở Sở là được”
Câu nói của Sở Sở trực tiếp lôi nàng ra khỏi thế giới của mình, làm cắt đứt mạch suy nghĩ một cách vô tình như cố ý, nàng chỉ ú ớ đáp: “A… à… ờ…”
Thấy biểu hiện lạ lùng của nàng, Sở Sở nói đùa: “Biểu tẩu sao vậy, không phải đang ghen đó chứ, hắc hắc”

Sở Sở cười một nụ cười hết sức là gian, còn con nai Mộ Dung Thuần lại ngơ ngác không hiểu nàng ta nói cái gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Sở Sở.
Sở Sở xoay người, bắt hai tay ra sau đầu bước đi, trước khi đi không quên bồi thêm một câu: “Aiza… sau này phải tránh xa xa biểu ca mới được nếu không muốn bị biểu tẩu làm thịt a… ha ha”
Nói xong, nàng ta thi triển khinh công biến mất trong chốc lát.
Đương sự Mộ Dung Thuần ngẩn tò te, trực tiếp không hiểu chuyện gì cả. Nàng đang chìm theo suy nghĩ của mình thì bị người tên Sở Sở kia cắt đứt rồi nói những lời nàng không hiểu gì.
Ghen? Bị biểu tẩu làm thịt? Cái tiểu nha đầu kia là đang nghĩ cái gì trong đầu mà nói nàng như thế, thật không đỡ nổi mà. Mộ Dung Thuần lắc lắc đầu bất lực.
Ngụy Vân Hàn cũng không quan tâm chuyện này, hắn mặc kệ nữ nhân Mộ Dung Thuần kia nghĩ gì. Với hắn, ngoài biểu muội và muội muội của mình thì hắn chẳng để nữ nhân nào trong mắt cả.
Hắn xoay người phất tay áo buông một câu: “Hồi phủ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận