Thay Người Hoàn Ước Nguyện


Phụ nữ trong lịch sử hay bị coi thường...Họ như những bông hoa điểm xuyến trong cuộc đời của một nam tử hán đại trượng phu.Cuộc đời của họ hiếm khi nào hào hùng, mãnh liệt, cũng chẳng chinh nam phạt bắc giúp ích cho đất nước.Nhắc đến họ là những thứ tình yêu vô dụng, nhắc đến họ là những cuộc tranh sủng của đàn bà.Mọi người chẳng thể hiểu rằng, không có những bông hoa điểm xuyến ấy, mọi sự cũng trở lên nhạt nhẽo mà thôi!Nguyên trong số những người con gái đẻ của hoàng thượng, còn có đến năm, sáu nàng công chúa chưa chồng.

Nhưng chỉ riêng có một nàng tên chữ gọi Ngọc Hân, là người có sắc đẹp và nết na hơn cả.


Hoàng thượng rất yêu quý Ngọc Hân, thường ngày vẫn nói: "Con bé này ngày sau nên gả làm vương phi, không nên gả cho hạng phò mã tầm thường!"Được vua cha yêu quý, lại được thần dân tôn kính, cuộc đời nàng Ngọc Hân muốn gì được nấy, hạnh phúc mĩ miều.Nàng uyên thâm Phật học, từ bé đã chăm chỉ đi chùa chiền, lễ tạ, chịu khó ăn chay trường và tụng kinh lễ Phật.Thuở đó, đất phương Nam có một vị Thiền sư nổi tiếng là Thiền sư Liễu Đạt Thiệt Thành.

Không ai rõ Ngài sinh năm bao nhiêu, nhưng đức độ và sự uyên bác của Ngài thì ai cũng kính nể.

Dáng người Ngài cao to, giương mặt lại tuấn tú phúc hậu, giọng nói truyền cảm, dáng vẻ oai nghiêm, đĩnh đạc, có tài hùng biện.


Với kiến thức Phật học uyên bác và khả năng thuyết giảng Phật pháp xuất chúng, Ngài được nhân dân và Phật tử vô cùng kính trọng.Một lời Thiền sư nói ra, Phật tử không thể không nghe.Trong một gian tịnh thất chùa Linh Ứng Sơn Trà, một thiền sư đang nghiêm trang gõ mõ tụng kinh, mắt nhắm miệng lẩm bẩm, phía trên đài là pho tượng Quan Thế Âm được đúc bằng vàng.

Từ dưới nhìn lên, bức tượng như phát ra những thứ ánh sáng nhạt lấp lánh, lan rộng toả ra thắp sáng cả một gian phòng tĩnh mịch.

Vị thiền sư rất nhập tâm gõ mõ, cho thấy được sự coi trọng và tín ngưỡng Phật tổ của Ngài, lưng thẳng, vai rộng, ngồi khoanh chân thật nhập tâm trên chiếc nệm tròn...!tưởng chừng như không gì có thể làm phân tâm Ngài, đây là công việc những thiền sư phải làm hàng ngày, cùng với việc ăn chay lặp đi lặp lại không gì mới lạ.Thoáng nghe thấy tiếng chục bức chân, một đoàn cung nữ cùng thị vệ nhịp nhàng đi đến gian tịnh thất ấy, dẫn đầu là một người con gái thoạt nhìn mới tuổi trăng tròn, tóc được tết thành nhiều ngọn hai bên bện hết về đằng sau, cùng với làn da trắng ngần, đôi mắt lá răm, lông mày lá liễu, tuy chỉ mặc trang phục đơn giản đi lễ phật nhưng vẫn chẳng thể giảm đi được sự cao quý toát ra từ người nàng.Nàng đứng trước tịnh thất, hỏi một tăng ni bên cạnh, giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng lại chẳng mất đi sự uy nghiêm trong thân phận: "Người có chắc Thiền sư Liễu Đạt Thiệt Thành đang ở bên trong không?""Dạ thưa công chúa, chắc ạ!"Lúc này, vị công chúa liền quay người lại, vẫy tay: "Các người lui hết đi.""Vâng ạ" - Kẻ hầu người hạ nghiêm túc lùi lại phía sau hai bước, lúc này mới xoay người, lần lượt theo hàng lối đi đến phía khu phòng dành cho các vị khách ở lại trong chùa ở phía Tây.Nàng công chúa lúc này thật vui mừng, đôi mắt ánh cười, môi nhỏ cong lên, nàng từ tốn bước đến đứng trước cửa gian phòng, lời nói dè dặt cất lên: "Thiền sư, tiện nữ Ngọc Hân xin được gặp mặt ngài!."Phía trong vẫn im lặng, trống vắng...Nếu như không nghe rõ tiếng gõ mõ nhịp nhàng, người ta cứ ngỡ rằng chẳng có ai bên trong tịnh thất.Tại sao Thiền sư lại không muốn gặp nàng?"Thiền sư" - Ngọc Hân vẫn rất từ tốn cất lời: "Xin Ngài dành chút thời gian ra gặp mặt ta được không!"Có lẽ như vị Thiền sư kia chẳng muốn ra gặp mặt nàng, tiếng gõ mõ vẫn chẳng chút dao động lỡ nhịp.Trời bây giờ đã là giữa trưa bắt đầu nắng gắt, bởi trong chùa nên không gian rất vắng lặng, Ngọc Hân đứng lặng người, nàng vất vả không ngại đường xa đi tìm chàng, vậy mà đổi lại cũng chẳng được cái gặp mặt.Vốn mới qua cơn phát bệnh, da mặt dưới cái nắng đã đỏ rực, đôi tay thon dài, mềm mại vẫn đang gõ trên khung cửa đã bắt đầu đỏ dần.Ngay từ giây đầu tiên gặp gỡLà chàng đã biết ta thích chàng rồiMà chàng vờ như chẳng hayChẳng quan tâm đến ta dù nửa lời.Từng giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu mệt nhọc...!Vốn biết chàng đã xuất gia, vốn biết chàng sẽ chẳng động lòng vì ta.


Nhưng tim ta đau lắm, ta chỉ hận không thể bắt chàng hoàn tục về bên ta, cùng ta sống những tháng ngày vo lo bên nhau không vui sao?Ngọc Hân đau khỏ tột cùng, nàng quỳ trước cửa tịnh thất không ăn không uống, đòi gặp bằng được Thiền sư mới thôi.***Tên truyện: Thay Người Hoàn Ước NguyệnTác giả: Vũ Thuỳ Linh ( Linh haiz )Email liên hệ: [email protected].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận