Thầy Ơi Hôn Cái Nào

1

Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nói trên bục giảng, trong đầu chỉ còn lại hai chữ:

“Mịa kiếp.”

Xung quanh vang lên toàn tiếng la hét, bạn cùng phòng phấn khích lắc tay tôi.

“Trời ơi Tang Mạt ơi, tớ cảm thấy mùa xuân của tớ đến rồi! Thầy Lục đẹp trai quá đi mất!!!”

Tôi cười gượng hai tiếng, muốn nói với cô ấy mùa xuân của cậu thì đến rồi nhưng tớ lại không còn thấy ngày mai nữa.

Hiển nhiên Lục Tần cũng nhận ra tôi.

Anh cau mày, dưới lớp kính mỏng phản chiếu chút ngạc nhiên.

Mấy giây sau, tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Tiết học này chúng ta sẽ nói về…”

“Tội x.â.m h.ạ.i t.ì.n.h d.ụ.c.”

Tôi: …

2

Đây mà là giảng bài à?

Rõ ràng là anh đang ám chỉ tối hôm qua tôi đã phạm tội với anh!

Tôi cảm thấy như đang đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, cả một tiết học đều không dám ngẩng đầu lên nhìn bảng, chỉ sợ sẽ chạm mắt với anh.

Cho đến khi…


“Tang Mạt là bạn học nào vậy?”

Người trên bục giảng gọi tên tôi.

Tôi phản xạ có điều kiện đáp lại: “Có ạ!”

Khí thế hào hùng, giọng nói vang dội.

Lúc đối diện với ánh mắt đầy khó hiểu “sao lại là cô” của Lục Tần, tôi lập tức khiêm tốn, nhỏ giọng hỏi: “Thưa thầy, thầy có gì căn dặn ạ?”

Ánh mắt Lục Tần trở lại bình thường, nhẹ giọng nói: “Nghe nói em là lớp trưởng, lát nữa add wechat của thầy, thầy có tài liệu đưa cho em.”

3

Buổi tối, tôi cầm điện thoại nằm trên giường ký túc xá.

Trong giao diện trò chuyện với Lục Tần, chỉ có phần tài liệu cần in anh gửi cho tôi cùng với câu trả lời “Vâng” của tôi.

Ngoài ra, không còn gì khác.

Tôi cắn móng tay, nội tâm không ngừng giãy dụa.

Có nên giải thích với anh chuyện cưỡng hôn không?

Lỡ như anh tức giận thì sao?

Lỡ như sau này anh gây khó dễ cho tôi thì sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi gõ câu hỏi mà mình đã cân nhắc kỹ vào trong hộp thoại:

– Thầy Lục, em muốn nói chuyện với thầy một chút về chuyện liên quan tới tối hôm qua ở quán bar, có được không ạ?

Khoảnh khắc nhấn nút gửi, trái tim tôi như lỡ một nhịp.

Nhưng giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.

Tôi:?

Anh vậy mà lại xóa kết bạn với tôi!

4

Tôi không phải là người thích trì hoãn mọi việc.

Vì thế, sáng hôm sau sau khi bị xóa kết bạn, tôi hùng hồn đi tìm Lục Tần, đúng lúc gặp anh vừa đến trường, chúng tôi gặp nhau ở trên đường.

Sáng sớm không khí trong lành, anh mặc vest màu đen sạch sẽ thẳng thớm, măng sét màu vàng toát lên vẻ quý phái trong nắng ban mai.

Tôi xông lên phía trước, nói thẳng ý định của mình: “Thầy Lục, thầy có rảnh không, em muốn nói chuyện với thầy.”

Lục Tần hơi giật mình.

Chắc là bị khí thế của tôi dọa sợ, trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh lộ ra chút ngạc nhiên.


Mấy giây sau, anh gật đầu nói “được”.

Khoảng thời gian này trong sân trường chưa có nhiều người, tôi nói thẳng chuyện ở quán bar đêm đó với anh.

“Đầu tiên, em rất xin lỗi vì đã cưỡng hôn thầy, nhưng hoàn cảnh lúc đó khá đặc biệt, em say rượu, lại bị bạn trai cũ khiêu khích.”

“Em vì trả thù nên mới…”

Tôi vẫn chưa nói hết câu, trên đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói trầm thấp quyến rũ…

“Cẩn thận.”

Ngay sau đó, tay tôi bị kéo lấy, cả người ngã vào một cái ôm ấm áp lại rộng rãi.

Giây phút đó, mọi âm thanh của tôi đều bị chặn lại.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Tần nhíu mày, nhìn một bạn học đi đạp xe địa hình đang vội vã rời đi.

Mà tim tôi bỗng dưng đập nhanh một cách khó hiểu.

Bạn cùng phòng nói đúng.

Lục Tần đẹp trai quá đi mất…

5

Chờ chiếc xe đạp địa hình kia đi xa, Lục Tần mới buông tôi ra.

“Em vừa nói gì?” Anh lùi về sau nửa bước, duy trì khoảng cách nhất định với tôi.

Tôi đoán mục đích anh làm như vậy chắc là cảm thấy giáo viên và học sinh khác nhau, không nên quá thân thiết.

Không hiểu sao nhưng tôi thấy anh phân rõ giới hạn như vậy rất thú vị.

Vì thế tôi không nhanh không chậm nói tới nụ hôn đêm đó, tôi cứ tưởng anh sẽ mâu thuẫn hoặc là thấy không thoải mái, nhưng không ngờ là sau khi nghe xong, đáy mắt anh lại xuất hiện chút hứng thú.

“Bạn học Tang Mạt nhầm rồi, thầy không ngại nụ hôn đêm đó, chẳng qua là cảm thấy…”


“Em là học sinh của thầy, thầy nghĩ nhắc lại chuyện đó có thể sẽ khiến em xấu hổ.”

Nụ cười của tôi cứng đờ, nghĩ đến cảm giác khiếp sợ, kinh ngạc, bàng hoàng khi biết anh là giáo viên của mình.

Được rồi.

Anh thắng.

“Vậy sao thầy Lục lại xóa kết bạn wechat với em ạ?” Tôi bực bội nhìn anh.

Hôm qua tôi lo lắng sợ hãi cả tối đó.

Tôi còn tưởng là anh vì nụ hôn kia mà ghi hận tôi, tôi sợ quá nên sáng nay mới đi thẳng đến trường chặn anh lại.

Lục Tần nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên.

“Đó là vì để làm em nhớ lâu.”

“Để cho em biết, giáo viên là người không thể xâm phạm.”

Không biết là ánh nắng buổi sáng quá chói mắt hay là gió trên trường quá mạnh, tôi nhìn nụ cười vừa xấu xa vừa vô lại của anh, tai tôi lại không tự chủ được mà nóng lên.

Tôi như bị trúng độc, lơ đãng đi về ký túc xá.

Buổi sáng không có tiết, bạn cùng phòng đều ở phòng, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, mặt mày ai nấy đều kinh ngạc.

“Mạt Mạt cậu sao thế, sao mặt lại đỏ như vậy?”

Tôi ngẩng đầu nhìn họ, nhếch mép cười ngớ ngẩn.

“Không sao đâu, tớ đang cảm thấy mùa xuân của tớ đến rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận